Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1026: Sợ (1)

Xoa xoa mi tâm, trong lòng luật sư An có chút phiền não, gọi tới mấy số điện thoại trong danh bạ, kết quả đều thuộc về trạng thái tắt máy.
Tình huống của viện điều dưỡng thật đáng lo nha.
Xe ra khỏi cao tốc, đi vào làn đường bên dưới, cách núi Thanh Thành rất gần.
- Hừm? Sao nơi này lại có nhiều cây ăn quả như vậy?
Luật sư An mắt liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, phát hiện cây ăn quả mọc rậm rạp chằng chịt ở bên đường, mật độ như thế này, dù là anh ấy chưa từng làm ruộng mà cũng có thể nhìn ra là quá mức rậm rạp, cũng không thích hợp cho cây ăn quả sinh trưởng cùng kết quả.
- Chuyện này à, mấy năm trước có một nhóm người mặc đồng phục của đội đo lường tới, đến tận ruộng để đo đạc, thả ra tin tức phong thanh nói phải di dời trưng dụng đất rồi.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó thôn dân trong thôn ở địa phương khẩn cấp huy động, hai đêm không ngủ không nghỉ liều mạng xen cây con vào, chờ đến khi trưng dụng đất lúc có bồi thường tiền có thể yêu cầu nhiều tiền hơn.
- Sau đó không bị phá bỏ sao? Cảm thấy giá quá cao, lại không động vào?
Tài xế cười một tiếng, nhìn qua có vẻ có chút hả hê, nói:
- Mấy nhân viên khảo sát kia là do mấy con buôn bán cây con tìm người diễn.
- Như vậy có vẻ không tệ.
- Đến đây thôi, người anh em, hiện tại con đường trước mặt này đã bị phủ kín đường rồi, tôi chỉ có thể đưa anh đến nơi này thôi.
- Được.
Luật sư An xuống xe, ở trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại đường đi lần trước, đánh giá một chút, không tiếp tục đi theo đường lớn nữa, mà trực tiếp lật người đi xuống thung lũng bên dưới ngọn núi này, như vậy có thể tiết kiệm thời gian.
Thời gian trôi qua, viện điều dưỡng đã ở trước mắt.
Nhưng bây giờ bạn đã không nhìn thấy chút đồ gì liên quan đến viện điều dưỡng nữa rồi.
Con đập ban đầu vốn dĩ để xây dựng viện điều dưỡng.
Bây giờ là một mảnh ao đầm phù sa lớn rồi.
Đây là đất lở nha…
Ở phía dưới, còn có hai cái lều vải, lúc luật sư An đi tới, nhìn thấy đội trưởng đội bảo vệ, người đã gọi điện thoại cho mình lúc trước.
- An tổng, anh tới rồi sao!
Đội trưởng đội bảo vệ là một người bản xứ khoảng chừng bốn mươi mấy tuổi, lúc này nhìn thấy luật sư An đến, giống như là rốt cuộc cũng tìm được người ra quyết định, lập tức kêu khóc chạy tới.
Luật sư An gật đầu một cái, tùy ý đối phương nắm cánh tay của mình không ngừng kêu khóc, tự nhiên đi vào trong, nhìn thấy trong lều còn có hai người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ, lúc này trước mắt sững sờ mà ngồi ở đó, hẳn là bị dọa đến choáng váng.
Hít sâu một hơi.
Lại chuyển người nhìn về phía đống bùn nát ở trước mặt.
Trong lòng luật sư An cũng là có chút rối rắm.
Anh ấy không tin đây là thiên tai gì đó.
Trước đó, “con nhện” kia đợi ở đây lâu như vậy, đánh rắm cũng không có, chờ anh ấy vừa tiếp nhận, giây phút quan trọng ở ngay trước mắt mà lại xảy ra chuyện, nói là ngoài ý muốn, ai tin chứ?
Chuyện này cũng không thể làm lớn được, bởi vì tòa viện điều dưỡng này vốn cũng không nằm trong trình tự xét duyệt, trước đó luật sư An dùng thủ đoạn đặc thù của mình để làm ra, có thể nói, đây là một cái viện điều dưỡng không tồn tại trong văn kiện gì đó nhưng lại tồn tại trong thực tế.
- Những người khác đâu?
Luật sư An hỏi.
- Không có, đều mất tích rồi, chỉ còn có ba anh em ở bên trong, những người còn lại căn bản là không thể tìm ra được nữa.
Luật sư An nghe vậy hít sâu một hơi.
Điều này cũng có nghĩa là.
Những người dân ở đây lúc trước.
Cũng đều rồi không còn nữa rồi.
Những thứ kia.
Cũng đều là thổ hào nha.

Cả một ngày, luật sư An đều phải bận rộn giải quyết công việc tồn đọng lại, bồi thường tiền, đưa tiền trợ cấp, chấm dứt hết tất cả mọi chuyện nên chấm dứt.
Tốn nhiều tiền hay ít tiền ngược lại không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là khống chế mức ảnh hưởng của những chuyện đã xảy ra đến mức thấp nhất.
Ít nhất.
Phải chờ đám người ông chủ tới.
Sau khi giải quyết xong những vấn đề thực sự cần được giải quyết.
Sau đó thế nào, tùy tiện đi.
Đám thổ hào đó chết thì cũng đã chết rồi, ngược lại cái loại trạng thái còn sống của bọn họ, cũng không khác gì đã chết, ngược lại có thể là một loại giải thoát, nhưng mấy bảo vệ, trong lòng luật sư An mang theo chút áy náy, cũng dùng thành ý lớn nhất để bồi thường cho người nhà của bọn họ.
Luật sư An không tìm đội xây dựng tới, một mảnh ao đầm trước mặt, cũng không phải chỉ mấy chiếc xe cẩu là đã có thể giải quyết xong, huống chi, vào lúc này cũng không thích hợp gây ra động tĩnh huyên náo quá lớn.
Chờ đến lúc gần hoàng hôn, rốt cuộc Châu Trạch mang theo Oanh Oanh cùng thằng bé trai cũng đã tới nơi này.
Sau khi nhìn thấy một màn trước mặt này, Châu Trạch cũng phải cau mày thật sâu.
- Chuyện giải quyết được tôi đều đã làm hết rồi, mấy nhân viên bảo vệ bị thương còn có mấy người mất tích.
Giọng nói của luật sư An có chút trầm thấp báo cáo:
- Nghe nói, là vào thời điểm lúc này của ngày hôm qua, chợt nghe một âm thanh sấm nổ, sau đó lỡ núi ở trên sườn dốc dẫn tới đất đá trượt xuống, trực tiếp chôn vùi nơi này.
- Những hộ dân trước đó, cũng đều không còn nữa?
- Không còn.
Châu Trạch nhớ lúc trước còn có một người đàn ông mang theo mẹ của anh ta đến nơi này giúp anh làm nghiên cứu, đáng tiếc…
Chẳng qua là, lúc này không phải là thời gian để tưởng nhớ.
Thời gian trận thiên tai này xuất hiện rất quỷ dị.
Vậy thì không tránh được cần phải đoán động cơ sau chuyện này là cái gì.
Cũng không phải là mưa to nhiều ngày liên tiếp, cũng không có động đất, từ đâu lại có đất đá trượt xuống?
- Lão An, trực tiếp xác định vị trí của cửa vào đi.
- Được.
Luật sư An gật đầu một cái, tỏ ý thằng bé trai đi theo anh ấy.
Vốn dĩ anh ấy định gọi Oanh Oanh cùng đi, nhưng tính toán một chút, hay là cho thằng bé trai có thêm chút cơ hội biểu hiện đi.
Cho nên.
Một màn tiếp theo chính là.
Một lớn một nhỏ hai người đạp ở trong bùn.
Người lớn chỉ huy người nhỏ.
Cầm từng tảng đá lớn cùng xi măng cốt thép lớn “đoàng đoàng đoàng” mà quăng ra.
Hiệu suất dọn dẹp này.
Còn cao hơn so với hiệu suất của một đội xây dựng nữa, hơn nữa mục đích làm như vậy cũng không phải là vì dọn sạch sẽ nguyên cả một khu vực, mà chỉ là để kéo cái “cửa vào” kia ra một lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận