Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1740: Anh không xứng (2)

Anh ta sẽ không thừa nhận là bản thân mình đang khẩn trương và đang kích động, coi như là kẻ đẹp trai nhất của làng chó, quả thật là anh ta cũng cần suy nghĩ một chút gì đó cho danh dự của làng chó.
Dù sao, nhất cử nhất động của bạn, đều đang đại diện cho hình tượng của làng chó với bên ngoài, không thể lơ là được.
Nhưng mà.
Khiến anh ta cực kì câm nín là.
Châu Trạch trở về.
Sau đó.
Không đến viện bảo tàng tượng sáp để tìm anh ta.
Mà sau khi trở về lại lập tức lựa chọn đi ngủ bù.
Phảng phất như thể tám kiếp rồi cũng chưa được ngủ ngon một giấc vậy.
Dáng vẻ này.
Khiến cho Nửa gương mặt có chút cực kì tức giận.
Bất đắc dĩ, anh ta chỉ có thể tự tìm tới cửa.
- Mệt mỏi.
Châu Trạch đưa tay, dụi dụi khóe mắt.
Cho dù là bây giờ, anh vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi, cũng không biết bởi vì nguyên nhân khó nói được trong hai ngày nay hay là bởi vì giấc mộng mới vừa rồi kia, khiến cho anh có chút không thể vực dậy tinh thần nổi.
- Có lẽ, so với tôi, anh thích hợp an nghỉ hơn.
Nửa gương mặt âm u nói.
Châu Trạch gật đầu một cái, thể hiện đồng ý, ngay sau đó, có chút không quá tình nguyện mà trèo xuống giường, theo thói quen đưa tay sờ ngăn kéo ở tủ đầu giường một cái.
Nói chung, Oanh Oanh đều sẽ chuẩn bị sẵn thuốc lá ở nơi mà anh chạm tới.
Một gói thuốc lá, được lấy ra, đi tới bên cửa sổ, tự châm cho mình một điếu thuốc, để lại cho Nửa gương mặt một bóng lưng mệt mỏi đứng ở trước cửa sổ.
Kéo mở cửa sổ, gió đêm thổi đến.
- Cảm giác được sống lại, như thế nào?
Câu này giống như là đang tán gẫu vậy.
- Bỏ qua một bên, không nói đến chuyện cơ thể kỳ lạ này, thì rất tốt.
- Tử vong, rốt cuộc là loại cảm giác gì?
Châu Trạch hỏi tử vong, không phải là loại sau khi chết linh hồn con người sẽ thoát ra đi xuống địa ngục, mà là kết thúc một cách triệt để.
- Giống như là ngủ thiếp đi vậy, chẳng qua là, không có giấc mơ nào để mơ cả.
- Vậy thì vẫn không tệ.
- Quả thật không tệ.
- Khục khục… khục khục…
Sặc thuốc một hơi, Châu Trạch đưa một tay đặt ở trên bệ cửa sổ, tay còn lại hướng xuống dưới, gẫy tàn thuốc một cái.
- Vượn người kia, Thái Sơn, tránh thoát rồi, phải không?
Vượn người Thái Sơn?
- Ha ha, ha ha…
Nghĩ lại thì Châu Trạch không nhìn được mà bật cười.
So sánh Phủ Quân với vượn người Thái Sơn, thật đúng là cực kì thích hợp, không dư thừa một chữ nào.
- Ừ, tránh thoát rồi.
- Thứ sử dụng, là kẻ thế mạng, đúng không?
- Đúng vậy.
- Vậy thì được rồi, tôi cũng mệt mỏi.
Nửa gương mặt đứng lên, đi tới bên cạnh Châu Trạch, cùng Châu Trạch nhìn đèn đường ở trên đường phố Nam phố.
- Sau đó thì sao?
Châu Trạch nhìn về phía Nửa gương mặt.
- Tái sinh tôi lại, không phải là vì chuyện này sao? - Nửa gương mặt hỏi ngược lại.
- Tôi không biết.
- Nhưng quả thật là như vậy, nếu không, làm sao giải thích được hàng loạt trùng hợp như vậy đây.
- Thật giống như, không có liên quan gì với anh ta cả.
- Không liên quan tới anh ta, chẳng lẽ là có liên quan tới anh? – Trên mặt Nửa gương mặt mang theo vẻ giễu cợt mà hỏi.
Châu Trạch lắc đầu một cái, lặng lẽ phun ra một vòng khói.
- Sau khi chết một lần, mới cảm thấy, tiếp tục sống, thật sự quá mệt, quan trọng nhất là, đột nhiên tôi lại không hiểu, rốt cuộc là bản thân phải tiếp tục sống như thế nào đây.
- Tôi cũng đề nghị anh đi gặp bác sĩ tâm lý một chuyến, tôi có một người bạn nối khố, năng lực rất tốt.
- Thú vị.
- Làm sao, hơn nửa đêm không đi nghỉ ngơi mà thò đầu ra tìm tôi, chỉ để nói với tôi, anh muốn chết thay chúng tôi sao?
- Không cảm thấy cảm động chút nào sao?
- Có một chút.
- Từ rất lâu rất lâu trước đây, tôi đã từng nói với anh, anh ta, thực sự không đơn giản như anh tưởng tượng.
- Có lẽ vậy, nhưng tôi không thấy có vấn đề gì cả
Nửa gương mặt cũng rất bất đắc dĩ, không nhịn được nói:
- Trong các đời chó trông cửa, tôi biết có rất nhiều kẻ làm thiểm cẩu, đó là bởi vì bọn họ không có bản lĩnh, nếu không có bản lĩnh phản kháng, không có bản lĩnh thay đổi tình thế, vậy cũng chỉ có thể đi làm thiểm cẩu mà thôi.
- Còn có một vài kẻ, không khác với tôi lắm, lựa chọn phản kháng, có lẽ, chỉ có một mình tôi thành công, nhưng những người đó, ít nhất, đã từng phản kháng.
- Ngược lại thì anh là một kẻ kỳ lạ, rõ ràng là có bản lĩnh đi phản kháng một phen, nhưng vẫn tiếp tục làm một thiểm cẩu.
- Lời của anh, trước sau như một, vẫn lắm như vậy.
- Tôi nói này, không được mấy ngày nữa phải không? - Nửa gương mặt hỏi.
Liên tưởng tới giấc mộng mới vừa rồi kia, thanh kiếm đã đâm vào bên trong cơ thể anh rồi.
- Quả thật, sắp rồi, hẳn là, người kế tiếp, sẽ chính là tôi.
- Vậy các người cứ thử chuẩn bị một chút đi, nhân lúc hiện tại tôi vừa mới sống lại, còn có chút mơ hồ, còn chưa muốn tiếp tục sống được bao nhiêu, nhân lúc tôi, còn chưa thay đổi ý định.
- Thế nhưng tôi cảnh cáo anh, nếu như bỏ lỡ, nói không chừng tôi sẽ không muốn làm kẻ thế mạng đó nữa.
- Anh nói với anh ta một chút, hối thúc anh ta một chút…
Châu Trạch ném đầu thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc ở trên chiếc bàn sách ở bên cạnh.
Cắt đứt lời lải nhải của Nửa gương mặt.
Trực tiếp nói:
- Anh ấy nói.
- Ừm, anh ta nói cái gì?
Nửa gương mặt khoanh hai tay trước ngực, dường như cảm thấy rất hứng thú.
- Muốn tôi bắt chước không?
- Bắt chước đi, càng giống càng tốt, ngược lại thì tôi muốn xem thử một chút, dáng vẻ anh ta khi bị tôi làm cho cảm động.
Chuyện xưa của Doanh câu và chó, hoàn toàn có thể phỏng theo chuyện xưa của Phủ Quân và Hầu tử, có thể xuất bản được rất nhiều phiên bản.
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Bắt chước lại từng chữ từng chữ một:
- Anh ta… không… xứng…
- … - Nửa gương mặt.

Đối với lão họa sĩ mà nói, tác phẩm này, có thể xem là tác phẩm mà ông ta hài lòng nhất đời này cho tới hiện tại.
Bất luận là sự phát huy trên phương diện kỹ xảo và công bút* hay là sự tự nhiên trên phương diện tinh khí thần, đều có thể nói là cực kỳ tuyệt vời, phảng phất như thể không phải chính mình đã vẽ ra nó vậy.
(*ý chỉ nét vẽ tỉ mỉ, cách vẽ tinh vi trong tranh Trung Quốc)
Lão đạo đi tới bên cạnh bàn vẽ, khẽ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận