Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 508: Hoàn dương bị lỗi!

Đường hoàng tuyền.
Chốn người chết trở về.
Dương gian.
Từ cổ chí kim, bao nhiêu văn nhân thi nhân, bao nhiêu truyền thuyết dân gian, đã huyễn tưởng ra không biết bao nhiêu về "đường hoàng tuyền", diễn sinh ra từng câu chuyện tình yêu thê mỹ.
Trong tiểu thuyết, điện ảnh và truyền hình, vợ hoặc chồng chết đi, nếu không nói một tiếng "anh/em ở đường hoàng tuyền" chờ em/anh, chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy chưa đủ thú vị.
Trên thực tế.
Nếu phải xuống đường hoàng tuyền thật.
Cho dù khi bạn còn sống đã yêu tới mức nào, đã thề non hẹn biển như thế nào.
Vừa bước lên con đường này.
Đều sẽ biến thành.
Bạn là ai ai ai vậy?
Theo truyền thuyết dân gian, trên cầu Nại Hà có một Mạnh Bà, uống một chén canh của bà ấy có thể quên đi kiếp trước, bước tới cuộc sống mới.
Trước đây, khi ông chủ Châu còn chết đã hoài nghi, nếu thật sự có cầu Nại Hà, vậy không phải Mạnh Bà sẽ mệt chết sao?
Mỗi ngày có nhiều người chết như vậy, ai cũng phải uống canh, đoán chừng quanh năm suốt tháng Mạnh Bà không thể làm chuyện gì khác, ngoài nấu canh ra cũng chỉ là nấu canh.
Hiện tại anh đã hiểu rõ, thì ra cầu Nại Hà không chỉ là tên một cây cầu, nó còn là tên của một thế lực.
Có lẽ Mạnh Bà không phải một bà già chống gậy, cầm chén vỡ, dáng dấp hệt như lão ăn mày.
Có thể Mạnh Bà là một cô gái tịnh lệ, vóc dáng thon thả, có vẻ phong tao, mặt phấn hàm xuân uy không lộ, môi đỏ chưa mở tiếng truyền ra.
Cũng đúng.
Đã lăn lộn đến tình trạng làm Mạnh Bà.
Sao có thể đích thân nấu canh cho đám cô hồn dã quỷ?
Trên đường hoàng tuyền, cho dù lúc nào lưu lượng người cũng rất cao, đây mới thật sự là cửa hàng ở vị trí hoàng kim!
Vĩnh viễn không cần lo lắng tới chuyện không có khách đi qua nơi này.
Vĩnh viễn không cần lo lắng tới khách sẽ đi qua những nơi khác.
Chỉ tiếc.
Mãi cho đến cầu Nại Hà, con đường này mới hết.
Tất cả phương tiện trung gian đều là quan doanh của âm ty.
Thế lực khác hơi quậy hơi phá ở những nơi hẻo lánh, có thể âm ty sẽ không quản.
Nhưng nếu dám mở rộng xúc tua tới trên đường hoàng tuyền.
Âm ty nhất định sẽ liều mạng với bọn họ.
Cũng may.
Qua nhiều năm như vậy.
Không ai cứng đầu tới mức dám cứng rắn đối chọi với âm ty.
Giống như nhân sĩ giang hồ trong tiểu thuyết võ hiệp, mở miệng một tiếng "làm chó săn cho triều đình, xấu hổ làm bạn với mày".
Nhưng lại không có mấy nhân sĩ võ hiệp dám vọt thẳng vào hoàng cung giết hoàng đế.
Xuống đường hoàng tuyền, trong lòng luật sư An đã kiên định hơn nhiều.
Châu Trạch không vội đi lên ngay, anh nhìn về phía đầm nước bên đường.
Trong đầm nước không ngừng có nước nổi lên, thật giống như câu đốt không tận gốc, gió xuân lại mọc, đầm nước này có lúc khô cạn có lúc no đủ, có lúc có người có khi lại không ai.
Châu Trạch đi tới, đứng bên đầm nước.
Nước hồ trong suốt, dù sao nơi này cũng không có thứ gì khiến dòng nước ô nhiễm, cũng không có khả năng tồn tại cái gọi là ô nhiễm.
Cúi người.
Chờ trong chốc lát.
Châu Trạch vốn cho rằng mình sẽ không nhìn thấy gì cả.
Thuần túy chỉ là trở lại chốn cũ, đến hoài niệm một chút.
Nhưng rất nhanh.
Phía dưới mặt nước, nơi bản thân mình đang nhìn hiện lên tầng tầng sóng gợn.
Ánh mắt Châu Trạch ngưng lại, móng trên hai tay đã chậm rãi dài ra.
- Ông chủ, sao vậy?
Luật sư An cũng bu lại.
Anh ta muốn trực tiếp hoàn dương, ngay cả một khắc cũng không ngừng, nhưng ông chủ nhà anh lại muốn chơi trò hoài niệm tình cảm.
Không còn cách nào khác, mình chỉ có thể chờ đợi.
Cũng may đường hoàng tuyền rất dài, trừ phi vận khí của bọn họ biến thành số âm, trùng hợp có quan sai âm ty đi qua nơi này, nếu không bọn họ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.
Vừa nghĩ đến đây.
Luật sư An lại nhìn nhìn chung quanh.
Phù.
Cũng may lão đạo không ở nơi này.
Nếu như lão đạo ở chỗ này.
Có lẽ chỉ một lát luật sư An cũng không dám trì hoãn.
Trong đầm nước hiện lên gương mặt một người phụ nữ.
Không mũi.
Không miệng.
Không tai.
Không mắt.
Là một gương mặt rất thuần triệt.
Không phải vì cái gì cũng không có.
Mà là vì dường như cảm giác do nó mang tới không giống với lúc trước.
Thật ra Châu Trạch vẫn không rõ ràng lắm, rốt cuộc người phụ nữ không có mặt này đã xuất hiện biến hóa gì. Chuyện ở Dung Thành đêm ấy, ngoài số ít đương sự ra, không có mấy người thực sự rõ ràng.
Tóc chậm rãi tản mát trên vai, phiêu đãng trên mặt nước. Thoạt nhìn những sợi tóc này rất có khí tức nghệ thuật.
- Ha, không ngờ quỷ tinh hai bên đường hoàng tuyền còn rất hiểu tình cảm.
Luật sư An thấy chuyện này nhưng không thể trách.
Trong địa ngục có rất nhiều chuyện kỳ quái, chỉ riêng hai bên đường hoàng tuyền này, mỗi năm đã có không ít thứ vì nguyên nhân đặc biệt mà đản sinh.
Đây cũng là chuyện không cách nào tránh khỏi.
Dù sao thì không khí trên đường hoàng tuyền mỗi ngày một trầm lặng, là con đường người chết trở về, rất nhiều vật âm tà dựa vào nó mà được sinh ra.
Chỉ cần bọn nó không quấy rối, âm ty cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, coi như có người đưa miễn phí vài chậu hoa tới đặt ven đường.
Mấy năm trước, một tồn tại trong Thập Điện Diêm Vương thích khoe khoang và xa hoa, trong mỗi lần đi ra dò xét, đám cấp dưới đều nghiêm túc quét đường phố, đồng tời còn dọn vệ sinh.
Ừm.
Dương gian hay cõi âm cũng đều giống nhau.
Lãnh đạo đến thị sát.
Chuyện khác không dám nói.
Nhưng việc tổng vệ sinh là không thể bỏ qua.
Luật sư An nhớ kỹ, lúc ấy bản thân mình còn chưa phải tuần kiểm, chỉ là một quỷ sai, theo các đồng liêu dọn dẹp mấy thứ tồn tại ở hai bên đường đã lâu, địa ngục không bảo vệ loại vật này.
Cũng may, dường như sau đó vị nhân vật lớn thích khoe khoang kia đã xảy ra vấn đề, bế tử quan, từ đó đường hoàng tuyền không còn người quét dọn, qua mấy chục năm, ven đường lại mọc lên không ít thứ "kỳ quái".
Người phụ nữ không mặt đang nhìn Châu Trạch,
Châu Trạch cũng đang nhìn người phụ nữ không mặt.
Hai người không giao lưu gì.
Thật ra.
Nơi này đã sớm biến thành cảnh còn người mất.
Ban đầu, khi Châu Trạch vừa chết, lần đầu tiên tiến vào địa ngục, đụng phải người phụ nữ không có mặt, có thể nói, trong một đoạn thời gian rất dài sau này, gần như người phụ nữ không có mặt đã biến thành ác mộng trong đầu Châu Trạch.
Nhất là lần người phụ nữ không có mặt biến thành bác sĩ Lâm, còn ấy ấy trong xe với mình.
Quả nhiên là kích thích không gì sánh được!
Chẳng qua bây giờ.
Anh đã có thể thản nhiên.
Người phụ nữ không có mặt lặng lẽ chìm vào mặt nước.
Trên đầm nước lần thứ hai trở nên bình tĩnh.
Châu Trạch đứng lên, nhìn nhìn luật sư An, nói:
- Trở về thôi.
Trở về thôi.
Hoàn dương.
Chờ trở về rồi lại mau chóng tắm rửa, sau đó ôm Oanh Oanh ngủ một giấc.
Đây mới là cuộc sống vốn nên có.
Đúng lúc này, xa xa bỗng truyền đến tiếng vó ngựa.
Luật sư An lập tức túm lấy bả vai Châu Trạch, hai người cùng ngồi xổm xuống bãi sậy bên cạnh đầm nước.
Trên đường hoàng tuyền, đám vong hồn tránh ra một con đường, một đám quỷ sai mặc quần áo nô lệ thúc ngựa mà qua.
- Quỷ sai cũng cưỡi ngựa?
Châu Trạch hơi kinh ngạc mà hỏi thăm.
- Làm sao vậy? Có gì không đúng sao?
- Không phải nên là 'biu biu biu' sao?
- ... ... - Luật sư An.
Chờ đám kia người đi qua.
Luật sư An mới mở miệng giải thích:
- Biu biu biu này... ...
Mình mô phỏng theo tiếng này làm gì không biết?
- Địa ngục rất lớn, biu đến biu đi ai cũng ăn không tiêu, hơn nữa ngựa này không phải ngựa dương gian, nó không ăn cỏ, nó hấp thu quỷ khí là có thể không ngừng chạy tới.
- Ah. - Châu Trạch gật đầu: - Nhưng tôi luôn cảm thấy hơi low.
- Đây chỉ là tọa kỵ của quỷ sai bình thường trong địa ngục, nhân vật lớn có tọa kỵ của nhân vật lớn.
Thật ra nó cũng còn tốt.
Trước đây khi tôi ở trong phòng đọc sách, xem một bộ phim truyền hình.
Đại đế đều thúc ngựa mà đến.
Hô to một tiếng:
Đại đế nào đó, có dám xuống ngựa đánh với ta một trận không!
- Khoa trương như vậy sao?
Sau khi chắc chắn phía sau sẽ không còn người đến.
Đường hoàng tuyền cũng đã khôi phục bình thường.
Hai người mới đi ra khỏi bãi sậy, đi tới trên đường hoàng tuyền.
Nhìn phụ cận rậm rạp chằng chịt "cái xác không hồn" mặt không thay đổi, trong lòng Châu Trạch có cảm giác "mọi người đều say chỉ ta tỉnh". Thật ra, vào đây, sau khi lên đường, căn bản không cần đến cầu Nại Hà, chỉ đi ở nơi này đã quên mất bản thân mình.
- Ông chủ, trước đây ông chủ đã tới địa ngục rồi đúng không? - Luật sư An hỏi.
- Ừm.
Châu Trạch gật đầu.
- Vậy chúng ta trở về thôi, nhắm mắt lại, tưởng tượng ra mình đang ở chỗ sâu trong đáy biển, chuẩn bị nổi lên là được rồi.
Luật sư An nói xong cũng nhắm hai mắt lại, Châu Trạch nhìn thấy thân hình của anh ta đang từ từ mà lên cao.
Châu Trạch cũng bắt chước.
Chậm rãi.
Thân thể anh cũng bắt đầu bồng bềnh.
Mới lên cao không bao lâu.
Trên người anh bắt đầu bao phủ tia sáng trắng.
Như vừa va chạm vào một tầng vách ngăn.
Thân hình anh bắt đầu chậm rãi trở nên nhạt đi, giống như sắp tiêu tán vậy.
Mà lúc này.
Châu Trạch nhìn thấy trước mặt mình cách đó không xa, luật sư An đang bóp thủ ấn.
- Anh làm gì vậy?
Châu Trạch hô lên.
Luật sư An sửng sốt một chút, dường như anh ta mới kết thủ ấn xong, hơi không biết nên đối mặt với vấn đề này thế nào, khiếp sợ hỏi:
- Ông chủ, ông chủ không biết thủ ấn chỉ dẫn hoàn hồn sao?
- Không biết.
- Vậy không phải ông chủ đã tới nơi này sao?
Biểu tình trên mặt luật sư An lập tức trở nên phong phú.
- Đúng vậy, tôi đã tới, lần đầu tiên đi lên đã phụ thân vào thân thể Từ Nhạc, sau đó tôi đến trong vài lần nằm mộng.
- Cái gì! - Luật sư An hít sâu một hơi, lập tức nói: - Nằm mơ không tính là thực, thật ra đó chỉ là giấc mộng của mình sinh ra một số liên hệ với địa ngục, không thể tính là linh hồn thật sự đi tới nơi này. Cho nên tỉnh mộng, ý thức của anh cũng có thể thức tỉnh.
- Không đúng, không đúng.
- Hiện tại không phải lúc để nói chuyện này.
- Đáng chết.
- Tôi còn tưởng Lâm Khả đã dạy anh chuyện này. Xong, xong rồi, khinh thường khinh thường.
- Ông chủ, ông chủ không biết thủ ấn chỉ dẫn hoàn hồn, không cách nào rời khỏi địa ngục sau đó chuẩn xác trở về tới thân thể của mình. Rất có thể ông chủ sẽ giống như lần đầu tiên đi lên, thành cô hồn dã quỷ không biết phiêu đãng tới nơi nào!
- ... ... - Châu Trạch.
Khủng bố như vậy sao!
Cũng không trách sau khi đám ác quỷ kia lên trên đều ngẫu nhiên lựa chọn thân thể thích hợp để phụ thân, thậm chí chuyện phụ thân đến trên người con chuột cũng không hiếm thấy, bởi vì khi bọn họ rời khỏi địa ngục chắc chắn không thể trở lại thân thể ban đầu, đồng thời bọn họ còn không biết thủ ấn này, cho nên bọn họ chỉ có thể phiêu đãng đi ra ngoài.
Chờ đến lúc đó, thật ra bản thân cũng không còn nhiều sự lựa chọn nữa, thuần túy là xem vận khí, hơn nữa người có dương khí cao, thường có thể khiến bản thân bị phản phệ, từ đó bị thương.
- Ông chủ, ông chủ học theo tôi, anh rất hiếu học, anh chỉ cần làm theo tôi là được, còn có khẩu quyết, sau khi kết ấn xong lại rót vào một chút sát khí là được rồi.
Luật sư An lập tức hô lên.
- Phù... ...
Châu Trạch thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Còn có thể nước tới chân mới nhảy.
Vậy thì không cần hoảng hốt nữa.
Cũng may cũng may.
Hai tay Châu Trạch giao lại với nhau.
Chuẩn bị học theo động tác trong tay luật sư An.
- Nhìn kỹ này, ông chủ.
- Ừm, nhanh lên.
- Ừm, xem động tác của tôi, đầu tiên là như vậy... ...
- Biu!
Đã đến giờ.
Thân thể luật sư An vốn đã rất nhạt, một khắc sau đó thân thể anh ta trực tiếp biến mất.
Anh ta đã hoàn dương!
- ... ... - Châu Trạch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận