Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 889: Bà chủ uy vũ! (1)

Người phụ nữ đi tới trước mặt Vương Kha, nhưng Vương Kha vẫn chỉ dõi mắt nhìn như cũ, thỉnh thoảng còn cau mày.
Người phụ nữ khom lưng, lộ ra hai khối thức ăn cho trẻ sơ sinh to lớn ở trước người mình, cơ hồ có thể nhìn thấy được hai quả nho béo mập.
- Anh đang suy nghĩ gì vậy?
Người phụ nữ hỏi, giọng dịu dàng.
- Đây là mơ sao? - Vương Kha hỏi.
- Đúng, đây là mơ, giấc mơ không trói không buộc nha.
Người phụ nữ đứng lên, xoay chầm chậm ở trước mặt Vương Kha, thể hiện ra thiên tư quốc sắc của chính mình: - Ở trong mơ, cho dù anh làm gì cũng không cần phải chịu trách nhiệm, tất cả mọi chuyện đều là tự do, tất cả mọi quy củ đều không tồn tại.
Vương Kha gật đầu, nói: - Tôi đang nghĩ, gần đây trong lòng tôi xuất hiện một vài vấn đè, hoặc là một vài biến hóa. Rốt cục gặp được người đẹp trong mơ có ý nghĩa như thế nào.
- ... - Người phụ nữ.
Bà đây ở chỗ này “mỹ lệ động nhân” lâu như vậy, kết quả anh lại nói cho tôi biết anh đang nghiên cứu vấn đề tâm lý!
Có tin bà đây lột da ăn sạch anh trong nửa phút hay không!
Vương Kha đưa tay đỡ lấy gọng kính viền vàng của anh ta, dường như vẫn còn đang suy tư.
- Anh không nghĩ tới chuyện thừa cơ hội này mà tìm hiểu sâu hơn một chút sao?
Người phụ nữ đưa hai tay xuống dưới người, sờ soạng khắp người, vươn đầu lưỡi ra dạo chơi bên mép.
Phía trên run run rẩy rẩy; phía dưới, lệ thủy róc rách.
Vương Kha lại kiên định lắc đầu một cái, nói: - Đều là giả, có ý nghĩa gì?
- Nếu như tôi nói tất cả những thứ này đều có thể biến thành thật thì sao? - Người phụ nữ tiếp tục hỏi.
Anh muốn thật, có thể nha!
Anh nghĩ rằng tôi muốn chơi giả sao!
Vương Kha do dự một chút, nói: - Tôi kết hôn rồi.
- Tôi biết rõ chứ, nhưng tôi không cầu danh cũng không cầu lợi, chỉ...
- Chờ một chút.
Vương Kha cắt đứt lời ả, đưa tay nhẹ nhàng gõ gõ lên trên trán của mình: - Không đúng, cái này không giống như là mộng, cái này giống như là thôi miên.
Anh ta, anh ta cảm ứng được sao?
Bác sĩ tâm lý lợi hại như vậy sao!
Vương Kha đứng lên, vẫn đang không ngừng đập trán của mình: - Vậy thì phải tỉnh lại, thôi miên thời gian dài không tốt với thân thể người.
Lúc này gió nổi lên, mọi thứ xung quanh cũng đều bắt đầu vặn vẹo, cùng vặn vẹo còn có khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của người phụ nữ kia.
- Không được đi không được đi.
Người phụ nữ hô to, giữ người lại.
Nhưng Vương Kha lại không hề bị lay động, ngược lại hơi nghi hoặc một chút nói: - Lần sau không thể ngủ khi xem bệnh án được, quá mệt mỏi.
Sau một khắc, Vương Kha mở mắt ra, tài liệu của ca bệnh anh vẫn còn cầm trên tay, mà mới vừa rồi hẳn anh đã ngủ quên một chút.
Vương Kha duỗi người, hoạt động gân cốt một chút, cố ý nhìn tới hồ ly màu trắng ở trong cái thùng bên cạnh, thấy nó vẫn an ổn nằm trong như cũ, ngực theo hô hấp mà phập phồng nhè nhẹ. Anh cười một tiếng, đứng dậy, đến phòng vệ sinh đi tắm.
Anh không chú ý tới là, vào lúc anh đứng dậy rời đi không được bao lâu, trong miệng hồ ly trắng trong rương từ từ tràn ra một vệt máu, đây là nín đến nội thương…
Buổi sáng hôm sau, Châu Trạch tỉnh lại sau khi tỏ ý là bản thân không cần ngủ tiếp, Oanh Oanh đi xuống giặt ga trải giường.
Ông chủ là một người thích sạch sẽ, đồ dùng trên giường tất nhiên càng theo đuổi sạch sẽ, nhất là hiện tại ông chủ nằm liệt trên giường, đương nhiên phải chú trọng hơn một chút.
Đối với những chuyện này, từ trước đến giờ Oanh Oanh không cảm thấy phiền toái một chút nào, thậm chí còn cảm thấy bệnh thích sạch sẽ của ông chủ đối với cô ấy mà nói, không phải là gánh nặng, mà là hưởng thụ.
Quần áo cá nhân của ông chủ cùng với việc quét dọn phòng ngủ, bao gồm loại như báo chí cà phê này, ông chủ đều nói để cho người khác làm anh sẽ cảm thấy không thoải mái, chỉ có cô ấy làm mới làm mới làm anh cảm thấy không chút tạp chất.
Oanh Oanh rất thích những lời này, chuyện này có thể để cho cô ấy cảm thấy bản thân là độc nhất vô nhị ở trong tiệm sách, ở trong mắt ông chủ.
Ừ, Oanh Oanh không biết được chính là, thật ra thì phần lớn hội đàn ông lười biếng trong gia đình sau khi cưới đều sẽ lừa gạt vợ của mình đi làm việc nhà như thế.
Vừa nắm ga trải giường bỏ vào trong máy giặt quần áo, cửa phòng vệ sinh liền bị gõ.
Oanh Oanh đẩy cửa ra, nhìn thấy Deadpool đứng ở cửa, trong tay Deadpool mang theo một cái giỏ, bên trong là một ít trái cây, nhìn giống như là mới vừa hái xuống, phía trên còn mang theo giọt sương.
Anh ta chỉ chỉ chính mình, vừa chỉ chỉ trái cây ở trong giỏ sách, làm ra một động tác “Ăn”.
Oanh Oanh nhận lấy giỏ trái cây, có chút hiếu kỳ hỏi: - Những trái cây này, đều là anh trồng?
Deadpool cười ha hả gật đầu.
Thật ra thì, Deadpool biết nói chuyện, bởi vì lúc trước thời điểm luật sư An cho anh xem manga Nhật Bản, anh ta luôn có thể thỉnh thoảng nói ra mấy câu bằng tiếng Nhật, nhưng giống như anh ta rất không thích nói chuyện vào lúc bình thường, nhất là sau khi cô gái da đen trồng xuống, anh ta càng trở nên thêm trầm mặc ít nói hơn.
Oanh Oanh nhìn trái cây một chút, trong lòng cảm khái sau nay nếu như tiệm sách không thể tiếp tục mà nói, trực tiếp đổi thành sạp trái cây đi, những thứ này, đều là trái cây trái mùa, cũng không thấy cô gái da đen cùng Deadpool ở bên cạnh vườn rau xây dựng cái lán lớn gì đó.
Bất quá, phỏng chừng là ông chủ nhà mình sẽ không đồng ý, mọi người cùng nhau hét bán trái cây, ông chủ cũng không có biện pháp an tĩnh nằm ở đó mà phơi năng đọc báo rồi.
Giả như dùng kiểu tư duy của ông chủ, tiệm sách mặc dù thua kém về phần doanh thu, nhưng tiêu chuẩn buộc phải cao nha!
- Vậy, cám ơn nhé.
Oanh Oanh nói.
Deadpool gật đầu một cái, cười một cách ngây ngô, sau đó chỉ chỉ cánh tay của mình, cánh tay của anh ta còn chưa mọc ra, nhưng đã dài hơn tình huống ban đầu một chút.
Năng lực khôi phục của thân thể của anh ta rất kinh người, cái này có lẽ cũng đã là đặc tính lúc trước của anh ta rồi.
- Ý của anh là, đợi ông chủ tu dưỡng xong, anh lại đem cánh tay cho ông chủ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận