Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 978: Đập ông ta! (1)

Nhưng mà, ông lão vẫn từng bước ép sát, thề không bỏ qua!
Lúc này luật sư An kêu một tiếng.
Cũng lười hô pháp quyết rồi.
Trực tiếp chạy vọt về phía ông chủ bên kia.
Anh ấy là người có băng có nhóm.
Làm gì phải liều chết với ông ta chứ?
Hơn nữa.
Hiện tại dám khi dễ lão tử đã bị tước bỏ văn tịch.
Lúc trước.
Ông dám động thủ với lão tử không?
Một chọi một?
Vô nghĩa.
Lão tử đứng cùng một đám người ở chỗ này.
Trừ phi lão tử bị sỏi kết trong thận di chuyển lên tới não.
Mới đi chơi đùa một chọi một gì đó với ông!
Châu Trạch vẫn luôn rất tò mò một chuyện, đó chính là sau khi Tuần Sứ bị tước văn tịch, rốt cuộc sẽ sinh ra phản ứng dây chuyền như thế nào, Phùng Tứ - ban đầu là thủ hạ của luật sư An, nhưng thực lực lần trước Phùng Tứ đã lộ ra, đúng là mạnh hơn luật sư An không chỉ một bậc.
Dù sao trước kia luật sư An cũng là tuần sứ kim bài mà, nếu thực lực vẫn luôn yếu như gà như vậy, ai tin được chứ?
Chẳng lẽ.
Ranh giới giữa bộ đầu và tuần sứ ở m Ti là từ thứ này mà ra?
Ngược lại.
Chính anh, dù trong tay nắm giữ yêu bài bộ đầu hàm lượng vàng đầy đủ nhất từ trước tới này, lại không cảm giác được có chút thay đổi nào, cũng không thể gặp ai cũng lấy yêu bài ra đắc ý một chút:
Nhìn thấy chưa? Cục này của tôi là vàng ròng đấy!
Rất đáng giá nha!
Xem ra, vẫn phải lên tuần sứ sớm một chút, đến lúc đó, mới có thay đổi về chất rõ ràng.
Chẳng qua.
Muốn cũng chỉ là muốn mà thôi.
Nhưng ông chủ Châu không trì hoãn công việc của mình một chút nào.
Mắt vừa ra hiệu một chút.
Tiểu Hầu Tử cùng lão Trương liền đồng thời xông lên.
Tuy nói mới vừa rồi còn kề vai chiến đấu một phen, nhưng một khi đã giải quyết kẻ địch bên ngoài xong, huynh đệ còn có thể nhanh chóng lục đục nội bộ mà đánh nhau sống chết, vậy chúng ta cũng đừng do dự cũng đừng khách khí, đấu hết sức đi.
Tuy nói người trong cuộc hai bên không nói gì, nhưng trong lòng Châu Trạch cũng đoán ra được bảy tám phần, hẳn là kẻ thù lúc trước ở m Ti của luật sư An.
Như vậy là đủ rồi.
Thân phận của luật sư An không thể nào làm rõ được.
Hơn nữa.
Tiệm sách cũng không thể thiếu anh ấy được.
Ngược lại, lúc đối mặt với loại chuyện kiểu này, mọi người đều thật ôm hận.
Đặt trong thành thị, đây là bộ mặt của đơn vị; đặt ở nông thôn, đây là mặt mũi của đoàn đội chúng ta.
Đáng được ăn mừng, mới vừa rồi, đạo cụ sư tử kia chỉ là mang đến kích thích về mặt linh hồn, trên người ngược lại không bị thương gì, thở mạnh mấy hơi, thì đã thích ứng được rồi.
Ít nhất, so với lúc trước, mỗi lần gặp phải chuyện xong mọi người đều tê liệt tập thể thì tốt hơn nhiều rất nhiều rồi.
Tiểu Hầu Tử vỗ ngực một cái, trực tiếp trở nên to lớn, khí thế Yêu Hầu lại lộ ra lần nữa, bộ lông đen thui kia, con ngươi lớn như cái chuông đồng, yêu khí ngưng tụ không tan ở trên người, nhìn vào buổi tối, thật sự có khí thế của một đại yêu!
Mấy người trong tiệm sách, nó đều rất gần gũi, nội tâm của Hầu Tử cũng rất đơn giản.
Đời trước cũng biết giúp người, đến mức làm cho bản thân rơi vào trong mương, nhưng đời này cũng không thay đổi, nếu không lúc trước cũng sẽ cứu Châu Trạch trở về.
Về phần luật sư An, Hầu Tử cũng rất gần gũi, cũng không giống với lão đạo - người có thân phận gia gia, ở chỗ, luật sư An rất thích mang theo nó đi học tập những thứ kiến thức không hợp với thiếu nhi gì đó, giống như kiểu ông cậu rất thích đưa cháu trai đến tiệm chơi game vậy.
Ông lão mũi đỏ chỉ thấy một bóng dáng khổng lồ ập về phía mình, lập tức nhanh chóng lui về phía sau, nhưng tốc độ của Hầu Tử quá nhanh, ông lão không thể tránh được, vẫn bị đuổi kịp.
Cho dù là tuần sứ đại nhân, ở dương gian đụng phải một yêu hầu như vậy, trong lòng cũng là có chút bối rối.
- m Ti có thứ tự, mất pháp vô tình, áp, phong, trấn!
Đánh ra một thủ ấn.
Thân thể to lớn của Hầu Tử lay động một trận.
Yêu khí trên người cũng bắt đầu tán loạn.
Nhưng cố cắn răng, nắm một chân của ông lão mũi đỏ, quăng ra ngoài.
- Ầm!
Chiếc xe mà luật sư An đã mở ra kia lại trúng đòn nghiêm trọng lần nữa, cửa kiếng xe vỡ vụn đầy đất, lão già lăn xuống, máu me đầy mặt.
Ông ta vội vàng lắc lắc đầu, điều chỉnh hơi thở, giết địch một ngàn, tổn hại tám trăm, đây là ỷ vào việc bản thân có kinh nghiệm hơn.
Đúng lúc này.
Lão Trương cũng xông tới.
Lúc làm cảnh sát, lịch sự là lịch sự, quy tắc là quy tắc, nhưng bây giờ không phải là chuyện của cảnh sát, trong m Ti rốt cuộc là cục diện gì, lão Trương cũng biết, nói dễ nghe một chút, thì nói là hình phạt nghiêm khắc, mà nói khó nghe một chút, nhất định chính là một xã hội nguyên thủy.
Vào lúc này.
Dù là bản thân có hảo cảm gì đó với ông lão này.
Cũng không thể mềm lòng được.
Dù sao.
Cái giá của việc mềm lòng, rất có thể là kết quả thê thảm của tất cả mọi người trong tiệm sách.
- Quy Tôn à, anh cũng lên sao!
Ông lão mũi đỏ phát ra một tiếng la to.
Thân thể nhảy lên.
Trực tiếp đánh về phía lão Trương.
Lúc trước ông ta đã đánh một trận với lão Trương, cho nên rất quen thuộc với lão Trương, vào lúc này, đương nhiên ông ta đã biết nếu như muốn tiếp tục trả thù, thì phải rơi vào trong loại hoàn cảnh quần ẩu như thế này.
Nhưng ông ta không còn lựa chọn nào khác.
Nếu không phải lúc trước không phải con hàng An Bất Khởi kia làm càn.
Ông ta cũng sẽ không bị liên lụy đến mức tiền đồ bị hủy hết!
Nói không chừng.
Bây giờ ông ta còn có thể mơ về chức phán quan một chút đấy!
Lão Trương thẳng thắn, tự ông ta cũng thấy rõ, anh ấy không thạo những chuyện khác, ít nhất trước mắt, dựa vào một thân vũ lực kia, dường như hiệu quả vẫn rất tốt.
- Ầm!
Ông lão mũi đỏ gắng gượng chịu một quyền của lão Trương, lại không bị đánh bay, mà là lợi dụng phần lực lượng này, thuận thế lách đến sau lưng lão Trương.
Bộ dạng tương đối linh hoạt, thật sự giống như một con rắn vậy.
Cùng lúc đó.
Trên tay của ông ta xuất hiện một cây búa.
Đập xuống như vậy.
Cho dù lão Trương không chết thì cũng bị trọng thương!
Có thể nói.
Màn trình diễn này.
Coi như là chênh lệch với kinh nghiệm chiến đấu giây sát của tuần sứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận