Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 480: Lệ quỷ vào thành

Vụ án giết người trong nhà Chu Thần Hạo vẫn đang được tiếp tục điều tra, ba bộ thi thể đều đã tìm được.
So với mẹ mình và vợ mình, Chu Thần Hạo có thể tính là may mắn, bởi vì anh ta có thể chết toàn thây. Hơn nữa, kết quả kiểm tra thi thể chứng tỏ Chu Thần Hạo trúng độc mà chết.
Như vậy.
Đã có phương hướng để tiếp tục điều tra vụ án.
Vì sao vợ và mẹ anh ta lại bị sát hại tàn nhẫn, ngay cả thi thể cũng không được toàn thây? Thậm chí bộ phận thi thể bị lấy mất còn được tìm thấy trong ống cống ngầm hay trong hoa viên, mà anh ta lại chỉ ngồi trong xe uống thuốc độc?
Khả năng rất lớn là Chu Thần Hạo không biết vì nguyên nhân gì, như phát điên giết vợ và mẹ mình, cuối cùng tự mình tự sát.
Sau đó.
Con gái của anh ta có thể chạy trốn ra ngoài, một mình tới Phố Nam, té bất tỉnh.
Còn có một loại khả năng khác, đó chính là Chu Thần Hạo không phải hung thủ, hung thủ yêu thích anh ta, hành hạ vợ và mẹ anh ta đến chết, sau đó cố ý để anh ta được hưởng đãi ngộ VIP, khiến anh ta uống thuốc độc, được chết một cách có thể diện hơn, không phá hư thi thể của anh ta.
Đương nhiên, trong chuyện này còn có một khả năng khác nữa, hung thủ là một người khác hoàn toàn, sau khi Chu Thần Hạo về đến nhà phát hiện mẹ và vợ mình đã bị giết, trực tiếp chán nản, bỏ lại mặc kệ con gái mình, trực tiếp uống thuốc độc tự sát, thậm chí anh ta còn không muốn đi báo cảnh sát để lấy lại công đạo cho người thân của mình...
Đối với cảnh sát, đương nhiên bọn họ thích khả năng đầu tiên nhất, đổ hết tội lỗi lên đầu một người đã chết, vụ án này cũng có thể kết thúc như vậy, có thể giúp bọn họ giảm đi rất nhiều phiền não.
Cũng không phải cảnh sát cố ý lười biếng, con người luôn sẽ có tính trơ, hơn nữa trong vụ án này, đúng là cách thức tử vong của Chu Thần Hạo rất đặc thù, lại thêm Chu Thắng Nam bị ngược đãi rất lâu, chứng minh đầu óc của người nhà này có vấn đề rất lớn.
Bất kỳ người nào bị đội lên nhãn hiệu "tinh thần có vấn đề", có làm ra chuyện gì cũng không quá khó hiểu.
- Cảnh sát Trần.
Trương Yến Phong châm điếu thuốc, đi tới sau lưng cảnh sát Trần.
Cảnh sát Trần liếc nhìn lão Trương, nói: - Tôi hơi mệt.
Trương Yến Phong cười cười, nếu là người đàn ông khác, khi đối mặt với lời này của người phụ nữ xinh đẹp, đoán chừng bọn họ sẽ lập tức theo thói quen nói: - Vậy cô trở về nghỉ ngơi sớm một chút.
- Uống nhiều nước lọc?
- Nấu một ít táo đỏ đường phèn uống?
Nhưng hiện tại đang là thời gian phá án, bọn họ là cảnh sát, đương nhiên không thể nào từ bỏ bụ án để nghỉ ngơi.
- Đầu mối... ...
- Đầu mối anh đi tìm đi, tôi tin tưởng anh có khả năng này. - Cảnh sát Trần nhìn Trương Yến Phong: - Chỉ có điều tôi vẫn cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng lại không nói lên được nơi nào kỳ quái.
Trương Yến Phong gật đầu, chuyện này, anh ta quyết định đợi lát nữa thương lượng thêm với ông chủ nhà mình, không đúng, không phải ông chủ nhà mình đã tới hiện trường phát hiện án với bản thân mình sao?
Sao bây giờ người không thấy ông chủ đâu nữa?
Trương Yến Phong một lần nữa trở lại biệt thự, đi ngang qua phòng nhỏ cung phụng kia, anh ta cố ý lưu ý một chút.
Sau đó.
Anh ta chợt ngây ngẩn cả người.
Bởi vì anh ta phát hiện.
Bức họa kia.
Hai "quỷ sai đưa con" trong bức họa kia.
Đã biến mất không thấy đâu nữa!
Trong tranh chỉ còn lại một bé trai.
... ... ...
- Vì sao, vì sao!
- Vì sao các người đều như vậy!
Trong đôi mắt Chu Thắng Nam đã hoàn toàn biến thành màu trắng.
Đây là màu trắng thê thảm, màu trắng túc sát.
Tại lúc này.
Khí tức của những bé gái đã biến thành lệ quỷ kia đang điên cuồng tăng mạnh, như thiêu đốt từng đoàn từng đoàn lửa màu đen.
Móng tay của Châu Trạch quét ra, ngăn cản mấy lệ quỷ trước mặt mình, trực tiếp vọt tới trước mặt Chu Thắng Nam.
Đây đúng là một cô bé rất đáng yêu.
Nhưng hiện tại, Châu Trạch không cách nào lựa chọn.
Không có thời gian quá dài để suy tư, hồi ức, giãy giụa, bối rối.
Chuyện này cũng không phải phim truyền hình, có thể tua nhanh hay giảm chậm tốc độ.
Lúc này, thật ra chuyện có thể nghĩ, có thể suy tính cũng không nhiều lắm.
Trước tiên là áp chế tình thế xuống, khống chế tình thế.
Để tránh tạo thành tai hoạ lớn hơn!
Vậy mà giữa lúc móng tay của Châu Trạch lần thứ hai dài ra, gần như trở thành lưỡi hái.
Dưới chân Châu Trạch.
Bỗng xuất hiện hai bàn tay màu đen.
Bọn nó xuất hiện mà không hề có điềm báo trước, Châu Trạch cũng không hề phát hiện.
Nhưng chúng nó cứ xuất hiện một cách quỷ dị như vậy.
Trong nháy mắt, bàn tay tóm lấy mắt cá chân của Châu Trạch.
Thân thể Châu Trạch lảo đảo, anh phải dùng móng tay chống đất mới miễn cưỡng đứng được, ngược lại, khi nhìn xuống dưới chân mình, anh lại phát hiện bàn tay khóe mắt mình đã liếc qua thấy nay biến mất không còn.
- Hí... ...
Đột nhiên.
Cảm giác lạnh như băng xuất hiện ở vị trí cổ Châu Trạch.
Vậy mà hai tay gầy nhom kia đã lặng yên không một tiếng động, bóp cổ Châu Trạch.
Hai tay Châu Trạch đâm mạnh về phía sau.
Cái đâm này đủ để đâm bụng tên khốn đứng sau lưng mình lòi phèo.
Nhưng đâm vào không khí.
- Chú, mấy người không giúp cháu, sẽ có người giúp cháu.
Khóe miệng Chu Thắng Nam cong lên thành nụ cười.
Đây không phải cười lạnh.
Cũng không phải trào phúng.
Mà là nụ cười phát ra từ nội tâm.
Bởi vì cho dù người nhà của mình, cho dù bác sĩ vừa cứu chữa cho mình cũng đều không muốn giúp mình, còn muốn thương tổn tới mình.
Nhưng đồng thời, còn có hai chú trong tranh.
Sẽ kiên định đứng bên cạnh mình.
Cô bé nói.
Người trong bức họa động.
Bà nội không tin.
Cô bé liền gội các chú đi ra.
Bà nội chết rồi.
Nhưng biểu tình khiếp sợ trước khi bà nội chết.
Đã thuyết minh rõ, bà nội đã tin.
Bà nội một mực khẩn cầu Bồ Tát hiển linh, khẩn cầu ông trời phù hộ.
Hiện tại thực sự hiển linh.
Cho nên, Chu Thắng Nam cảm thấy hẳn là bà nội chết có ý nghĩa, chết cũng rất vui vẻ nhỉ?
Cha cũng giống vậy, mẹ cũng là như thế đây này.
Bọn họ cũng tin tưởng rồi nhỉ, cũng đang mong đợi nhỉ?
Nếu không sao bọn họ có thể ngầm đồng ý, thậm chí trợ giúp bà nội dằn vặt bản thân mình trước bức tranh kia?
Đúng vậy.
Nhất định là như vậy.
Loại cảm giác khi có người quan tâm, có người bảo vệ này.
Thật tốt.
- Rốt cuộc là ai!
Châu Trạch mạnh mẽ nghiêng đầu qua, lại phát hiện bóng đen sau lưng mình đang nhanh chóng lui về phía sau, vừa rồi móng tay của bản thân mình không thể đâm vào đối phương.
Sau đó, ở bên cạnh Châu Trạch lại xuất hiện một bóng đen, chặn giữa Châu Trạch và Chu Thắng Nam, hai tay hắn ta như đang bóp cái gì, phát ra giọng nói tối nghĩa khó hiểu:
- Ông!
Châu Trạch chỉ cảm giác tầm mắt của mình bắt đầu bắt đầu mơ hồ.
Mẹ nó.
Lại là kiểu cũ sao?
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Cắn đầu lưỡi mình một chút, thân thể mạnh mẽ tiến về phía trước một bước, tầm mắt lần nữa khôi phục bình thường.
Loại đồ chơi như ảo thuật này, ông chủ Châu thiên chuy bách luyện.
Cũng không phải anh thiên chuy bách luyện là đang tu luyện ảo thuật.
Anh thuộc về loại bị luyện.
Giống như trước đây, đứa bé không nghe lời thường xuyên bị cha mình đánh bằng đây thắt lưng, một ngày nào đó, bỗng nhiên cha cầm chổi lông gà quất anh ta, anh ta sẽ hô to một tiếng:
- Thoải mái quá.
- Chú, cám ơn hai chú, cháu dẫn theo đám đồng bọn đi trước. Đám đồng bọn đang rất nhớ nhà, muốn tìm cha mẹ của mình, càng muốn gặp em trai ruột thịt của mình.
Chu Thắng Nam phất phất tay với hai bóng đen.
Sau đó.
Cô bé xoay người rời khỏi.
Đám lệ quỷ kia đương nhiên cũng rời khỏi với cô bé, hết thảy tất cả có vẻ rất ngay ngắn trật tự.
- Không cho phép đi!
Luật sư An vừa thấy lệ quỷ bên cạnh mình đột nhiên biến mất, lập tức vọt tới, luật sư An không phải quỷ sai Thông Thành, nhưng anh ta đã đặt cược tương lai của mình, đặt cược việc mình có thể khôi phục chức vị hay không trên người Châu Trạch.
Nếu Thông Thành vì lệ quỷ dẫn tới nhiễu loạn lớn, Châu Trạch cũng sẽ đi đời nhà ma, hy vọng của anh ta cũng tiêu tan theo mây khói. Cho nên đối với chuyện này, tinh thần trách nhiệm của anh ta vẫn rất mạnh.
Nhưng bóng đen thứ hai xuất hiện trực tiếp nghiêng người, bay nhanh tới ngăn chặn luật sư An.
- Âm ti hữu tự, vong pháp vô tình, trấn!
Tay trái của luật sư An mò về phía trước, dự định trấn áp bóng đen không biết tên này trước rồi lại nói sau.
Phong ấn màu trắng trực tiếp cuốn về phía đối phương.
Nhưng bóng đen ngăn cản luật sư An chợt phát ra một tiếng quát khẽ:
- Âm ti hữu tự, vong pháp vô tình, xá!
Phong ấn màu trắng trực tiếp tiêu tán.
Luật sư An trưng ra bộ dáng như "đã gặp quỷ".
Châu Trạch cũng sững sờ.
Con hàng này vừa kêu cái gì vậy?
Lúc này, bóng đen sau lưng Châu Trạch cũng bỗng nhiên mở miệng nói:
- Âm ti hữu tự, vong pháp vô tình, bó buộc!
Từng bóng ma màu đen bắt đầu vây chung quanh Châu Trạch.
Đầu lưỡi của tiểu loli chạy tới đúng lúc, như một roi da to lớn hung tợn quất trên người bóng ma, ngăn trở bóng ma kia.
- Lão An, con mẹ nó rốt cuộc đây là cái quỷ gì? - Châu Trạch hô lên.
Luật sư An cũng ù ù cạc cạc.
- Có phải thân thích gì của anh không?
Châu Trạch lại hô lên.
Chẳng qua, chỉ nán lại một hồi như thế.
Khi Châu Trạch nhìn về phía bên kia, lại phát hiện bóng dáng Chu Thắng Nam đã biến mất rồi.
Nguy rồi!
... ... ...
Màn đêm.
Đã hoàn toàn bao phủ xuống.
Trên mặt đường, người đi đường không nhiều như ban ngày, thỉnh thoảng đèn đường mờ vàng lại chớp động rất nhỏ, có thể đổ cho điện áp thiếu ổn định.
Trên đường cái.
Một cô bé chậm rãi đi về phía trước.
Cô bé chỉ đi một mình.
Bởi vì không ai có thể nhìn thấy.
Ở sau lưng cô bé.
Có một đám bé gái mắt thường không cách nào nhìn thấy.
Các cô bé như học sinh nhà trẻ tan học, đứng xếp hàng về nhà, rất an tĩnh, thậm chí là tĩnh mịch.
- Chiêu cuối cùng mới vừa rồi mày không thêm túi, chúng ta có thể vào vòng, vào vòng chính là hai đánh một đấy!
- Đánh rắm, màn vừa rồi kia vốn là đường cùng, có vào vòng hay không cũng giống nhau.
Hai thanh niên trẻ tuổi nhuộm tóc kiểu scene vừa nói chuyện vừa đi từ đường đối diện tới.
- A, cô bé nhỏ, em đi một mình sao?
Một người trong đó cúi người nhìn Chu Thắng Nam, vươn tay của mình ra.
Anh ta không biết.
Ở bên cạnh anh ta.
Có gần trăm bé gái anh ta không nhìn thấy, vào lúc này trăm bé gái cùng nhau ngẩng đầu, đang ngó chừng anh ta, hơn nữa.
Tập thể mỉm cười!
Chu Thắng Nam ngẩng đầu, nhìn thanh niên nhuộm đầu màu vàng này.
Nét mặt của cô bé.
Rất ngốc nghếch đáng yêu.
Rất nhu nhược.
- Vùng này ăn trộm nhiều, không an toàn, nhà em ở gần đây sao?
- Ừm.
Chu Thắng Nam gật đầu.
- Vậy em mau chóng trở về đi, đừng đi lung tung bên ngoài.
Thanh niên nhuộm đầu vàng đưa tay xoa xoa đầu Chu Thắng Nam, lại dặn dò: - Nhanh chóng về nhà đi.
- Ừm.
Nói xong, thanh niên nhuộm đầu vàng và người bạn nhuộm đầu tím của anh ta rời đi.
Trên trăm cặp mắt bé gái người thường không nhìn thấy vẫn nhìn chăm chú vào bóng lưng hai người bọn họ chậm rãi biến mất ở góc rẽ đường cái.
Hơi có vẻ.
Tiếc nuối.
- Ha, tôi còn tưởng cậu có hứng thú với cô bé kia. – Thanh niên nhuộm đầu tóc tím cười nói.
- Cút mẹ mày đi, lão tử có hứng thú với mẹ mày cũng sẽ không có hứng thú với một cô bé, tao còn không tới mức cầm thú như vậy.
- Cô gái nhỏ kia đáng yêu như thế, nửa đêm nửa hôm lại đi bộ một mình, vốn không an toàn.
- Được được được, mày là người tốt, mày là người tốt.
- Tốt cái rắm, nếu đổi lại là cô bé lớn hơn một chút gặp phải lão tử, lão tử đã sớm đi trêu chọc.
- Đi thôi đi thôi, trở lại xưởng ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải làm việc.
- Hiện tại trở lại xưởng luôn sao? Không phải mày nói lên mạng xong lại mời tao ăn xiên nướng à?
- Mời cái trứng, lão tử không có tiền. Nhớ rồi nhớ rồi, lần sau lại mời mày.
- Sao mày có thể không có tiền? Không phải hôm qua mới vừa phát tiền lương sao? Sao lại không có tiền?
- Tao gửi tiền cho người nhà hết rồi. Không phải mày không biết, em gái tao sắp lên đại học rồi.
- Gửi tiền cho con bé để con bé mua Iphone, sau này còn dùng.
- Tao sợ con bé bị bạn bè trong ký túc xá xem thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận