Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1029: Muốn đòi tiền (2)

Thật ra thì, một cách rõ ràng, quan tài kia, so với suy nghĩ của người bình thường nhất định còn lớn hơn nhiều, không gian bên trong cũng thật lớn.
Nếu như không cân nhắc đến các loại vấn đề như không gian thoải mái hay sự riêng tư cá nhân, thì trong một cái quan tài lớn hoàn toàn có thể nhét vừa ba bốn bộ thi thể.
Nhưng trước mắt là hơn mười bộ rồi, làm sao nhét vào được?
Đây là thật sự đang biểu diễn ảo thuật à.
Kiên nhẫn đợi đến cuối cùng.
Đợi đến lúc mang ra ba bộ thi thể trên người mặc đồng phục bảo vệ liên tiếp.
Châu Trạch mới bừng tỉnh.
Những người này.
Đều là những người vốn đã bị mai táng ở bên dưới đống đất đá sạt lở xuống kia.
Dưới mắt.
Từng bộ thi thể, từng người.
Đều bày ra.
Cho nên.
Đây là muốn.
Vật hồi nguyên chủ sao?
Những người này, rốt cuộc còn sống hay đã chết?
Châu Trạch bỗng nhiên có chút thương tiếc.
Bởi vì anh nhớ lúc trước luật sư An đã từng nói với anh.
Mấy người bảo vệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh ấy đều đã bồi thường tiền rồi, vậy nếu người không chết…
Thì thua thiệt rồi nha.
Có lẽ, thật sự là tâm trạng thả lỏng quá mức, lúc này ông chủ Châu lại còn có tâm tình đi suy nghĩ đến chuyện này.
Tổng cộng mười sáu người, đều bị xếp thành hàng đặt ở trên đường, mỗi người cao thấp khác nhau, nhưng lòng bàn chân của bọn họ, lại đều nằm trên một đường thẳng.
Xem ra đám tiểu quỷ này cũng có chút chứng ám ảnh cưỡng chế.
Châu Trạch lại đốt một điếu thuốc.
Chờ xem màn trình diễn tiếp theo.
Chẳng qua là.
Đám người mặc quần áo đỏ ở phía dưới thế mà cũng lặng lẽ thành hàng.
Một kẻ trong đó cầm kèn sona.
Bắt đầu từ từ đi về phía trên sườn núi.
Hơn nữa.
Là đang đi về phía anh.
Ông chủ Châu tiếp tục ngồi, cũng không đứng lên.
Nhìn người cầm ken sona kia đi tới trước mặt mình.
Đối phương cười ha ha.
Cái loại nụ cười cứng ngắc như thế này.
Thật ra thì so với tức giận gầm thét còn khiến người ta tê cả da đầu hơn.
Đối phương cúi người với Châu Trạch.
Sau đó cầm kèn sona lên.
Lại bắt đầu trình diễn tiếp.
Âm thanh này, Châu Trạch vừa mới nghe trong tang sự Thông Thành ngày hôm qua.
Thành thật mà nói, sư phụ thổi kèn sona trong tang sự ngày hôm qua, so với vị trước mắt này có lẽ còn kém xe, vị này thổi, thật là nỗi buồn trăm mối, nếu như được ghi lại, nói không chừng còn có thể làm một bản « Nhị Tuyền Ánh Nguyệt »* trong giới kèn sona.
(đây là một bản đàn nhị nổi tiếng, là tác phẩm tiêu biểu của văn hóa âm nhạc dân tộc Trung Hoa)
Sự bí ẩn về thân phận của vị này, so với người mù A Bính có thể còn bí ẩn hơn nhiều.
(người mù A Bính: nhà soạn nhạc có số lần lên bục trình diễn ít nhất trên TG, trình diễn lĩnh vực nhạc cụ dân tộc, đã để lại một số tác phẩm đàn nhị và đàn tỳ bà, những trước đó do xuất thân thấp hèn nên không được lên bục biểu diễn)
Kết thúc một khúc.
Đối phương cười ha ha mang theo vẻ nịnh hót sâu sắc lần nữa cúi người với Châu Trạch.
Ông chủ Châu vỗ vỗ tay.
Đáp lại.
Thổi không tệ, miệng làm việc rất tốt.
Sau đó.
Đối phương lại đưa tay chỉ một hàng người nằm ở bên dưới kia.
Vừa chỉ chỉ sona trong tay mình.
Mở lòng bàn tay về phía Châu Trạch.
Làm gì?
Chờ trong chốc lát.
Châu Trạch đưa tay bắt tay với đối phương.
- … - Tiểu quỷ kèn sona.
Đối phương lại ma sát ngón tay của mình một chút.
Tiếp tục mỉm cười nhìn Châu Trạch.
- Há, mày nói sớm đi chứ. - Châu Trạch vỗ trán một cái.
Đối phương cũng ngượng ngùng cười cười, bàn tay lại mở ra lần nữa.
Châu Trạch dập tắt tàn thuốc trong tay mình.
Sau đó đặt ở trong lòng bàn tay của đối phương.
Nói:
- Đừng khách khí, mày lấy về hút đi.
...
Tiểu quỷ kèn sona cúi đầu xuống, rất nghiêm túc nhìn nửa điếu thuốc lá trong lòng bàn tay mình một chút, sau đó lại rất nghiêm túc nhìn Châu Trạch ở trước mặt một chút.
Dường như là nó đang rất muốn xác nhận một chút.
Vị đại lão ở trước mắt này.
Đến cùng có phải là đang đùa giỡn thiện ý với nó hay không?
Nhưng ông chủ Châu thật sự không có nói đùa nha.
Nói giỡn chơi.
Lão tử cũng đã tốn một số tiền lớn bồi thường cho người chết rồi.
Bây giờ mày trả người lại cho tao.
Trái tim… vốn dĩ đã rất đau rồi, nếu người ta xảy ra chuyện trong lúc làm việc, nên bồi thường thì bồi thường, nên đền bù thì đền bù, đây là chuyện đương nhiên.
Bây giờ phải làm sao.
Lại để cho An Bất Khởi đi đòi tiền lại?
Tiền của ai cũng đều không phải do bão thổi tới nha…
Yên lặng.
Yên lặng.
Yên lặng.
Ước chừng ba phút yên lặng.
Tiểu quỷ kèn sona phát ra một tiếng kêu to.
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.
Lại không phải là đùa nha!
Mấy người đàn ông áo đỏ ở sau lưng bắt đầu chạy lên trên núi với một tia ý thức duy nhất, xem ra là dự định quần công!
Đồng thời.
Bàn tay của tiểu quỷ kèn sona bắt lấy kèn sona trực tiếp đập về phía đầu của Châu Trạch!
Làm việc cho anh rồi.
Lại không trả tiền?
Chỉnh chết anh cái tên Châu Bái Bì* kia!
(Châu Bái Bì: __ là một nhân vật phản diện tên Châu Xuân Phú, đại diện cho ác bá địa chủ. Vì trong khế ước với tôi tớ có ghi phải làm việc từ lúc gà gáy nên gã giả tiếng gà gáy vào lúc nửa đêm để bóc lột sức lao động. Bái Bì còn có nghĩa là lột da.)
__
Móng tay Châu Trạch xẹt qua kèn sona, một cách nhẹ nhàng.
Ngay sau đó trở tay hất một cái.
Sau đó một cước đạp tới:
- Ầm!
Tiểu quỷ kèn sona bị đạp bay ra ngoài.
Lăn xuống dốc như một quả bóng bowling, ngay lập tức đập ngã một mảng người của nó.
Đây thực sự không phải là thi đấu cùng một cấp bậc.
Châu Trạch bắt đầu đi xuống.
Mấy người áo đỏ vọt tới dự định động thủ.
Nhưng đầu ngón tay Châu Trạch có vài tia sát khí hóa thành roi da trực tiếp vút qua.
Trực tiếp quất bay đám tiểu lâu la này.
Trong miệng bọn chúng không ngừng phát ra tiếng kêu tương tự như tiếng của động vật hoang dã.
Đoán chừng hẳn là tinh quái hóa hình.
Nhưng thật sự là quá yếu quá yếu.
Nhiều nhất cũng chỉ ở mức độ che mắt.
Đương nhiên hoàn toàn không thể so sánh với mấy đại tiên Đông Bắc mà anh đã từng tiếp xúc.
Ông chủ Châu đi tới lối đi bộ, đứng ở bên cạnh kiểm tra cẩn thận một chút, thế mà một người cũng chưa chết, mặc dù đều hôn mê, nhưng vẫn còn sức sống.
- Ô ô ô ô! ! ! !
- Ô ô ô! ! !
- Ô ô! ! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận