Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 345: Tên trộm cướp

Đối với Châu Trạch, không có chuyện gì thích ý hơn so với việc vừa sáng sớm đã có thể thức dậy giữa Oanh Oanh và tiểu loli.
Đi tắm rửa.
Ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ mình thích nhất, phơi nắng.
Uống cà phê chồn.
Đọc báo chí đã được là phẳng.
Nương theo sóng người ngoài Phố Nam càng lúc càng đông đúc.
Xem đám người đến người đi bên ngoài, bôn ba khổ sở vì sinh kế.
Bản thân mình lại dựa bên cửa sổ, trộm hưởng kiếp phù du nửa ngày rảnh rỗi.
Này.
Có lẽ chính là mùi vị chân chính của cuộc sống.
Lão đạo đang dọn dẹp phòng đọc sách. Ngày nóng bức, cho dù trong phòng sách có mở điều hòa, nhưng lão vẫn chảy mồ hôi như cũ.
Tiểu Hầu Tử đội mũ lưỡi trai, tay cầm khăn lau đang lau bàn giúp lão đạo, hiệu suất còn rất cao.
Oanh Oanh lấy quần áo đã giặt sạch từ trong máy giặt quần áo ra, lên tầng tới ban công trên tầng hai phơi nắng.
Sinh cơ trong phòng đọc sách, phối hợp với mùi cà phê thơm ngát.
Ông chủ Châu tỳ sát thân thể vào trong sofa.
Chỉ cảm thấy cả người gần như đã bắt đầu mềm nhũn ra dưới ánh mặt trời.
Trước đây, lão đạo đã từng hỏi Hứa Thanh Lãng, vì sao ông chủ lại thích phơi nắng như thế?
Bởi vì ông chủ thượng nhiệm của lão đạo mở tiệm vàng mã, khi không có chuyện gì làm, ông chủ cũng thích cầm băng ghế ra ngồi phơi nắng trước cửa tiệm, thảnh thơi cô cùng, giống hệt như một ông cụ già.
Hứa Thanh Lãng trả lời.
Giống loại động vật máu lạnh như cá sấu cũng cần phơi nắng vậy.
Quỷ ấy mà.
Âm khí nặng.
Cho nên khi không có chuyện gì làm lại càng phơi nắng nhiều.
Hấp thụ nhiều dương khí một chút.
Đương nhiên, hiện tại lão Hứa, người nói câu nói kia, còn đang làm mỹ nhân say giấc trên tầng. Lần trước Châu Trạch dẫn cậu ta tới bệnh viện kiểm tra, thế nhưng không phát hiện ra vấn đề gì. Châu Trạch vốn định dùng móng tay kích thích cậu ta tỉnh lại.
Chỉ có điều vì chuyện biệt thự làm chậm trễ, thương thế trên móng tay còn chưa phục hồi như cũ, điều này khiến Châu Trạch tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ. Móng tay anh bị thương, có thể dẫn đến trình độ không chế móng tay của bản thân mình có phần giảm xuống.
Ngộ nhỡ khi kích thích Hứa Thanh Lãng, anh không cẩn thận chọc vào quá sâu.
Trực tiếp khiến lão Hứa từ mỹ nhân ngủ say bị cắm thành xác ướp cổ, vậy thì thật đáng tiếc.
Tiểu loli cũng rời giường.
Nghỉ hè tới rồi, cô ấy không cần đi học. Con hàng Vương Kha này ném con gái mình cho Châu Trạch, ngược lại trở nên yên tâm hẳn lên, thoải mái làm việc.
Có lẽ.
Đối với Vương Kha, hiện tại anh ta nên vội vàng giải quyết vấn đề của vợ mình trước. Những công chuyện khác, anh ta thật có chút hữu tâm vô lực.
Nhìn cuộc sống người bạn nối khố của mình.
Châu Trạch lại càng thêm cảm thán.
Muốn lấy vợ làm gì.
Muốn có con làm gì.
Một người.
Thật tốt.
Cửa phòng sách có 4, 5 học sinh trung học đi tới, tất cả đều là nam. Đây đã là ngày thứ ba bọn họ đến đây. Được nghỉ hè, bọn họ thích coi phòng đọc sách này làm nơi bản thân mình học tập giải trí.
Dù sao thì một ngày cũng chỉ một trăm đồng. Đối với Châu Trạch khi đang học trung học, một trăm đồng đã có thể coi là tài sản lớn. Nhưng đối với bọn nhỏ bây giờ, dùng một trăm đồng để đổi lại một nơi có thể vui chơi một ngày, rất đáng.
Cho dù cha mẹ của bọn họ cũng cảm thấy tiêu tiền có giá trị. Dù sao thì con nhà mình cũng chỉ tiêu tiền trong phòng đọc sách, không phải tới tiệm cà phê Internet.
Ánh mắt Châu Trạch nhìn mấy đứa nhóc tìm sofa ngồi xuống, mở sách vở ra bắt đầu làm bài tập. Một người có trách nhiệm làm tiếng Anh, một người có trách nhiệm làm số học, một người có trách nhiệm làm hoá học vật lý các loại. Ai làm xong trước lại truyền cho bạn khác để đọc chép. Cho nên chỉ gần nửa buổi sáng, bọn họ đã có thể làm xong hết bài tập nguyên mùa nghỉ hè.
Kế tiếp là thời gian bọn họ đến giá sách, tìm sách hợp ý nằm lăn lộn đọc chơi. Đến tối lại về nhà báo cáo kết quả công tác.
Tiểu loli cũng tắm rửa đi tới. Hôm nay cô ấy mặc một bộ váy tiểu công chúa, tóc xõa xuống, có chút quyến rũ. Phối hợp với tư thái xinh xắn của cô ấy, trông tinh xảo như búp bê đồ chơi được bày ở vị trí bắt mắt nhất trong tiệm.
Nhìn thấy cô ấy xuống tới, Châu Trạch lại giơ lên một ngón giữa.
Tuổi còn nhỏ đã trưng ra vẻ thùy mị.
Rõ ràng còn thích giả bộ nai tơ như thế!
Khinh bỉ!
Cũng có lẽ đây chính là một vòng luẩn quẩn. Rất nhiều nữ sinh khi còn trẻ thường thích trang phục thành thục, thế nhưng khi tuổi tác của chính mình hơi lớn hơn một chút, lại luôn nghĩ làm sao mới có thể biến mình trở nên non hơn.
Buổi sáng của phòng đọc sách cứ bình thản chậm rãi qua đi như vậy.
Chẳng qua, đợi tới khi sắp trưa, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đi đến. Người tây dương đến, mọi người trong tiệm sách, kể cả những học sinh kia đồng thời ngẩng đầu lên liếc nhìn, sau đó bọn họ lập tức không coi đây là chuyện to tát gì. Mấy năm nay, người tây dương nhiều, mọi người cũng đã sớm nhìn chán.
Ngoại trừ ban ngành liên quan cho đó là chuyện đáng kể ra, dân chúng bình thường vẫn luôn duy trì tư thái rất lạnh nhạt đối với chuyện này.
- Xin hỏi, ở chỗ mấy người có cung cấp cơm canh không?
Người tây dương kia phát âm tiếng Trung rất chính xác, cũng rất có bài bản.
- Ăn cơm?
Lão đạo ngồi phía sau quầy bar hơi sửng sốt một chút.
Mẹ nó.
Thật coi tiệm của mình là quán cơm lề đường sao?
Nhưng căn cứ theo nguyên tắc khách hàng là thượng đế, lão đạo vẫn gật đầu nói:
- Có, có, chúng tôi chỉ cung cấp phần ăn phong tục tập quán dân tộc.
- OK, dân tộc mới là thế giới, tôi thích.
Người tây dương cũng tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Anh ta an vị ở phía sau Châu Trạch, ngồi rất gần năm học sinh trung học kia.
Một lát sau.
Lão đạo chuẩn bị một đĩa củ lạc, một đĩa cây hoa lan đậu, mấy miếng bánh quy xốp còn thêm ít trà và rượu Thiệu Hưng, đặt vào một khay nhỏ, định bưng lên, đồng thời nhắc nhở:
- Giá của phần ăn là 888 đồng.
Người tây dương kia gật đầu, ra hiệu mình biết rồi.
Lão đạo bày thức ăn ra giúp anh ta, sau đó thối lui.
Những thứ này đều là cơm canh được dùng để chiêu đãi quỷ tới cửa trong tiệm, trà và củ lạc, bánh quy xốp… đều là những thức ăn dễ dự trữ, thuần túy là vì dễ tồn trữ lâu dài. Mà trong tiệm cũng chỉ có mấy món này. Dù sao hiện tại nữ đầu bếp cũng không ở, việc cơm nước của nhân viên trong tiệm và ông chủ vẫn phải dựa vào gọi thức ăn ngoài, nào có thời gian rảnh mà làm cơm cho khách.
Người nước ngoài vừa ăn vừa gật đầu, nói mùi vị rất ngon, còn lấy điện thoại di động ra bắt đầu chụp ảnh.
Ăn được phân nửa rồi, người nước ngoài bắt đầu chủ động nói chuyện phiếm cùng mấy học sinh trung học.
Chẳng qua, lúc trước anh ta dùng tiếng Trung, lần này anh ta lại dùng tiếng Anh.
- How are you?
- And you?
- ...
- ... ... ...
Trong khi người nước ngoài đang nói chuyện với mấy học sinh trung học này, Châu Trạch nghe được người nước ngoài giới thiệu bản thân mình tên Otterson, còn nói mình đến từ Iceland.
- Ông chủ, bần đạo ra ngoài mua đồ dùng hằng ngày.
Lão đạo lên tiếng chào Châu Trạch. Thấy Châu Trạch gật đầu đồng ý, lão liền đi ra ngoài. Lúc trước, sở dĩ lão lên tiếng chào Châu Trạch đơn giản là vì để ông chủ chú ý người nước ngoài này, anh ta còn chưa tính tiền đâu.
Bên này, người nước ngoài đang trò chuyện rất vui vẻ với mấy học sinh.
Có thể cảm giác được.
Anh ta rất vui vẻ.
Cảm giác người trẻ tuổi Trung Quốc rất hiếu khách.
Trên thực tế, dưới cái nhìn của Châu Trạch, sở dĩ mấy học sinh trung học này nhiệt tình như vậy đều là vì bọn họ muốn luyện tập khẩu ngữ tiếng Anh của mình mà thôi.
Tiểu loli ngồi xuống vị trí bên cạnh Châu Trạch, nhìn Châu Trạch: - Có thể nói chuyện Phán Quan Bút với tôi thêm một lần không?
Châu Trạch rất lười biếng lắc đầu, anh đã nói qua một lần, lười nói nữa.
- Tôi luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, Phán Quan Bút không thể vô duyên vô cớ biến mất. Hơn nữa tôi đã len lén tới hai nhà mà anh nói, tìm kiếm lại một lượt những di vật mà cô ấy để lại, nhưng lại không phát hiện ra vật gì đặc thù.
Đối với việc điều tra Phán Quan Bút, từ sau khi Châu Trạch trở về đã bắt đầu. Lão đạo có trách nhiệm làm chân chạy, nhưng tin tức phản hồi lại chẳng có tác dụng gì.
Châu Trạch không khiến kêu tiểu loli đi điều tra, chỉ phái lão đạo. Nhưng sau khi tiểu loli biết chuyện, chính bản thân len lén đi ra ngoài điều tra một lần.
- Cho nên cô có hoài nghi mục tiêu nào không? - Châu Trạch hỏi.
- Tôi muốn tới ngục giam, thăm người chồng đang bị phạt tù kia.
Tiểu loli đặt ánh mắt hoài nghi lên trên người vị kia.
- Đừng suy nghĩ nhiều. - Châu Trạch nói.
- Anh không cảm thấy anh ta rất khả nghi sao? - Tiểu loli cau mày nói: - Vì sao một nhà bốn người, ba người khác đều gặp chuyện, chỉ riêng anh ta lại chuyện gì cũng không gặp?
- Người ta đã vào ngục giam rồi, đây mà gọi là chuyện gì cũng không có sao?
- So với chết, vào ngục giam thì tính là gì?
- Nếu như Phán Quan Bút ở trên tay anh ta, anh ta muốn giết vợ mình con mình, sẽ ngu ngốc đến mức khiến mình bị coi thành đối tượng hoài nghi, rồi phải vào ngục giam sao?
Tiểu loli ngây ngẩn cả người.
Như có điều suy nghĩ.
- Nói như anh, hình như cũng có chút đạo lý.
Nói xong.
Tiểu loli nhảy xuống sofa, khoát tay một cái nói:
- Quên đi, tôi không quan tâm, mặc kệ.
Tiểu loli đi lên tầng.
- Ông chủ, làm sao vậy?
Lúc này, Oanh Oanh đi tới thêm cà phê cho ông chủ.
- Không sao, không cần phải chấp nhặt với một đứa bé.
Lúc này, Châu Trạch thu được một tin nhắn Wechat, là Trương Yến Phong hồi âm:
- Nếu anh muốn thăm em ấy, tôi có thể sắp xếp. Hai ngày trước tôi mới vừa đi gặp em ấy.
Nhìn lướt qua nội dung Wechat, Châu Trạch im lặng không lên tiếng, âm thầm tắt màn hình đi.
Bạch Oanh Oanh cũng nhìn thấy nội dung tin nhắn.
Trong lòng mừng thầm.
Cảm thấy ông chủ nhà mình coi tiểu loli là người ngoài, nhưng lại không coi mình là người ngoài.
Trên thực tế, Châu Trạch vẫn luôn cảm thấy tò mò với người chồng đang ở tù kia. Nhất là sau khi lão đạo dò xét di vật nhưng không phát hiện bất kỳ tin tức có giá trị gì, trong nháy mắt, hiềm nghi của người chồng đang ở tù đã tăng lên.
Cho dù anh ta vào ngục giam.
Nhưng mấu chốt nhất vẫn là vì Phán Quan Bút không thể nào vô duyên vô cớ biến mất.
Đương nhiên, sở dĩ anh tận lực giấu giếm tiểu loli, tự mình đi điều tra, cũng có thể coi là một loại biểu hiện tiến bộ chứng tỏ ông chủ Châu đang thu hồi tâm tư cá muối.
Lúc đó, Phán Quan Bút có thể cô lập mình và cái vị trong cơ thể mình kia. Nếu để tiểu loli lấy được Phán Quan Bút trước, phỏng chừng cô ấy sẽ có biện pháp ngăn cách mình và hồn huyết của cô ấy trong cơ thể mình ra.
Loại đồ chơi này vẫn phải do mình khống chế trong tay mới tốt. Dù sao nó cũng không giống với sách Âm Dương, lúc này mình không dùng được quyển sách ấy, tiểu loli cũng không dùng được, ai mở ra người đó đi vào. Cho nên anh mới có thể thoải mái ném nó cho Hầu Tử quản.
Nhưng Phán Quan Bút lại là thứ người thường sử dụng cũng có thể sử dụng ra hiệu quả.
Tiếp tục uống cà phê, xem báo chí.
Mấy học sinh trung học phía sau còn đang trò chuyện với người nước ngoài kia.
Đại khái một giờ trôi qua.
Lão đạo thở hồng hộc trở về, trong tay mang theo một chiếc túi nhựa, bên trong có chứa một số vật dụng hằng ngày.
- Làm sao vậy?
Châu Trạch hỏi.
- Ông chủ, hình như di động bần đạo đã bị trộm trong siêu thị rồi.
Lão đạo trưng ra bộ dạng như sắp chết.
Có thể nói lão là người giang hồ.
Vậy mà còn có thể gặp phải đám trộm cướp.
Còn bị người đắc thủ thành công.
Thật tức chết!
- Đi báo cảnh sát đi. - Châu Trạch nói.
- Ai.
Lão đạo bất đắc dĩ gật đầu, buông đồ vật xuống chuẩn bị ra ngoài báo cảnh sát.
- Để tôi tới báo cảnh sát cho.
Lúc này.
Người nước ngoài tên Otterson vốn đang nói chuyện với đám học sinh trung học, lại đứng lên nói.
- Người bị móc điện thoại di động là tôi, anh báo cảnh sát để làm gì? - Lão đạo nghi ngờ nói.
Otterson suy nghĩ một chút, trả lời:
- Tôi báo cảnh sát có thể tìm được mau hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận