Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1413: Đức không xứng vị (2)

Điện thứ tám.
Đô Thị Vương Hoàng mắt lạnh nhìn chiếc nồi lớn đang nấu ngàn vạn vong hồn ở bên dưới.
Đưa tay.
Cầm lấy chiếc nghiên mực mà bản thân thích nhất.
Ném vào bên trong củi lửa.
Sau này.
Ngự bút châu phê.
Cũng không dùng được nó nữa rồi.
Không bằng thiêu đi, thiêu đi, cứ… thiêu đi.
Điện thứ chín.
Một phán quan đai đỏ ngồi ở trong đại điện trống rỗng, ánh mắt vô hồn.
Điện thứ mười.
Luân Hồi Vương Tiết hất đổ hết tất cả những công văn ở trên bàn.
Phát ra một tiếng gầm thét đầy tức giận!

Lúc trước.
Thập Điện Diêm La thiếu mất một Bình Đẳng Vương Lục.
Đại diện cho việc vòng tròn bị tổn hại.
Hiện nay.
Lại thiếu đi một Sở Giang Vương Lệ nữa.
Mang ý nghĩa là loại tổn hại này đã không cách nào ngăn cản được nữa.
Mỗi người đều đang cảm thán.
Mỗi người cũng đều đang thương cảm.
Mỗi người cũng đều đang bất đắc dĩ.
Nhưng mỗi người.
Đều không phải là kẻ vô tội.
Duy nhất chỉ một Bình Đẳng Vương Lục là không giống, ngài ấy cũng đã tiêu tán vào một năm rưỡi trước rồi.
Thứ đầy gai đã bị nhổ sạch từ sớm.
Phần còn dư lại.
Chính là một nồi ếch.
Nước ấm đã được nấu thành nước sôi rồi.
Chạy không thoát.
Sở Giang Vương từ từ ngẩng đầu.
Tiếp tục nhìn Châu Trạch.
Đom đóm dày đặc ở bên người bắt đầu tiêu tán, đây là phần bổn nguyên cuối cùng còn sót lại của Sở Giang Vương.
Nếu anh ta không chủ động giao ra.
Châu Trạch cũng sẽ không ăn được.
Bởi vì nó kèm theo rất nhiều rắc rối, nếu ăn, khiến cho tiêu hóa không tốt, cũng dễ dàng trúng độc.
Hơn nữa.
Những phần bổn nguyên này đã sớm không còn sót lại được bao nhiêu.
So với thứ mà trước khi chết lão Hầu Tử đã cho anh trước đó thì ít hơn rất nhiều.
Phần lớn.
Đều đã bị tiêu hao ở trong quá trình truy đuổi rồi.
- Tại… Tại vì sao?
Sở Giang Vương còn chưa hiểu.
Vào lúc này, anh ta cũng giống như một người bình thường bị đuổi giết ở dương gian mà thôi, đơn giản chỉ là cho dù có chết cũng muốn được chết một cách rõ ràng.
- Tôi đã làm được.
- Đúng vậy… Sau đó thì sao?
- Nó rất khó.
- Đúng vậy… Sau đó thì sao?
- Cho nên, tôi biết chắc chắn là anh không làm được.
- … - Sở Giang Vương.
Hôm nay.
Lần thứ ba Sở Giang Vương lại nhớ tới món ăn nổi tiếng kia.
Chuyện này, tôi đã từng làm được.
Cho nên tôi biết chuyện đó khó khăn như thế nào.
Ngay cả khi tôi làm, chuyện này cũng cực kì khó khăn.
Như vậy.
Lấy khả năng của anh.
Căn bản là không làm được.
Cho nên.
Nếu giữ lại mạng của anh cũng không làm được.
Vẫn là đi chết đi.
Rất tàn khốc.
Rất thực tế.
Mang theo một loại cảm giác lạnh như băng.
Giờ khắc này.
Sở Giang Vương biết rõ.
Kết cục của anh ta đã được quyết định.
Bất luận anh ta có nói gì đi chăng nữa, cho dù anh ta có hứa hẹn gì đi nữa.
Đối mặt với người đàn ông ở trước mặt này.
Ngài ấy cũng đều không thèm để ý.
Trong mắt ngài ấy.
Ngài ấy thể hiện không quan tâm.
Là thật sự không quan tâm.
Ngài ấy không quan tâm ngài ấy đã từng đánh được cả giang sơn, không quan tâm việc ngài ấy đã từng ngồi ở bên trên vương tọa bạch cốt nhìn xuống dưới vạn dặm giang sơn ở dưới chân.
Không quan tâm nhật nguyệt đổi dời, cũng không thèm quan tâm đến âm dương thay đổi.
- Tôi… tôi rất ngạc nhiên… ban đầu… tại sao ngài lại ngăn cản…
Châu Trạch từ từ giơ cánh tay lên.
Diêm La đứng đầu.
Bị anh xách lên.
Vốn dĩ anh cũng không tính nói nhảm gì với anh ta nữa.
Nhưng nếu đã dính tới chuyện năm đó rồi.
Cũng không ngại nói thêm hai câu.
- Bởi vì… tôi đã từng ngồi ở vị trí đó.
Trong giọng nói.
Mang theo bất mãn.
Mang theo chán ghét.
Giống như là gặp một chuyện phiền phức, bản thân lại không thể không xử lý, tóm lại, rất không tình nguyện.
Bởi vì lúc trước khi bản thân làm chủ nhân của địa ngục.
Lúc âm dương thay đổi thì anh ấy phải xuất hiện.
Anh ấy chỉ có thể lên ngăn cản.
Dù sao thì trong từ điển của Doanh câu.
Không có hai chữ “trốn tránh”.
Cho dù, phải vì chuyện đó mà trả giá cao, là anh ấy đã thành công, nhưng anh ấy cũng vì vậy mà bỏ mình.
Nhưng anh ấy không hối hận, nếu có, thì vẫn chỉ là loại cảm giác chán ghét cùng với chê bai đối với phiền phức này mà thôi.
- Cuối cùng… một vấn đề… cuối cùng…
Giọng nói của Sở Giang Vương đã rất yếu ớt rồi.
Theo phần lớn bổn nguyên còn sót lại tiêu tan đi.
Ý thức của anh ta cũng càng ngày càng trở nên mơ hồ,
- Một vấn đề… cuối cùng… tại sao… tại vì sao… mà mười người chúng tôi… lại đi đến bước bước đường này… đến ngày hôm nay…
Tại sao.
Tại sao.
Rốt cuộc là tại sao?
Có lẽ trước khi hoàn dương, có lẽ đến trước lúc Doanh câu đi tới cung điện của anh ta, anh ta cũng vẫn chưa ý thức được, cái chết của mình, đến cùng là có ý nghĩa gì.
Nhưng bây giờ.
Anh ta đã hiểu.
Vào lúc anh ta đến Thái Sơn mà không vào được, thì anh ta đã hiểu được.
Cái chết của anh ta.
Là mấu chốt dẫn đến việc toàn bộ hệ thống Thập Điện Diêm La hoàn toàn tan rã.
Cái chết của anh ta.
Như một thông báo về sự sụp đổ hoàn toàn của hệ thống Thập Điện Diêm La.
Người cũ, thì phải đi xuống.
Kẻ mới, sắp lên đài.
Bồ Tát lừa anh ta sao.
Không.
Bồ Tát không lừa anh ta.
Lúc trước khi anh ta hoàn dương đã đến chỗ của Bồ Tát trước, Bồ Tát nói với anh ta đây chính là một sân khấu, một thời đại, là một sân khấu.
Anh ta cho là Bồ Tát đang nói về Doanh câu.
Thật ra thì.
Bồ Tát đang nói về anh ta.
Bồ Tát nói tình nguyện đợi thêm sáu mươi năm.
Đám Diêm La cũng đều cho là vẫn còn sáu mươi năm phong hoa.
Nhưng kỳ thật.
Không tới hai năm!
Bồ Tát.
Đã không đợi được nữa.
Đúng vậy.
Đúng thật là ông ta không chờ đợi được nữa, chờ anh ta… chết.
Sở Giang Vương đang chờ đợi.
Chờ đợi Doanh câu cho mình câu trả lời.
Doanh câu nhìn anh ta.
Mở miệng đưa ra câu trả lời.
Sau khi nghe được câu trả lời này.
Thân thể của Sở Giang Vương.
Hoàn toàn tan rã.
Tiêu tán ở trong âm phủ của địa ngục mênh mông này.
Trong giây phút tiêu tán.
Dường như anh ta vẫn còn đang suy nghĩ về câu trả lời kia:
- Đức… không… xứng… vị…

Đỉnh Thái Sơn.
Bồ Tát – người bị đánh ngã xuống sau đó lại đi lên lại – vẫn đang ở chỗ cũ tưới hoa của ông ta.
Chẳng qua là.
Dường như lại có một tia sợ hãi truyền tới từ nơi xa xôi.
Ông ta dừng động tác trong tay mình lại.
Nhẹ nhàng đặt bình nước xuống, chậm rãi đi vào trong miếu nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận