Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 453: Lễ báo hiếu, quỷ môn, mở ra!

- Độ khó khi cướp ngục không lớn, nhưng vấn đề là sau khi cướp ngục, thân phận của lão đạo sẽ đen triệt để. Lão là người sống, không phải quỷ sai, để một người lớn tuổi như vậy phải sống cuộc sống trốn đông trốn tây mỗi ngày rất không thích hợp, đúng không?
Luật sư An nói xong lại cầm ly giữ ấm to lớn của mình, uống một hớp lớn cà phê.
Ngay từ đầu, dường như anh ta cảm thấy mùi vị cà phê đã thay đổi, nhưng sau khi uống nhiều rồi, trái lại anh ta còn cảm thấy cà phê này có một phong vị khác, vậy mà có thể uống tới nghiện rồi.
Chuyện này ngược lại khổ cho Bạch Oanh Oanh.
Phải biết rằng ở thời này, cà phê quá hạn cũng không dễ mua như vậy.
- Nhưng muốn lật lại bản án độ khó rất lớn, quan trọng nhất là phạm nhân trong mắt chúng ta đã chết, nguyên nhân chân chính dẫn đến cái chết của lão ta là do ngọc bội này, nhưng giờ nó cũng đã vỡ nát. Đương nhiên, cho dù ngọc bội này không vỡ nát cũng không có tác dụng gì.
Trương Yến Phong gãi gãi tóc của mình, trên phương diện này anh ta rất chuyên nghiệp.
Nói khó nghe một chút, lấy thân phận của anh ta, nếu đổi thành vụ án thông thường, muốn chơi trò “sửa chữa án oan án sai” cũng không phải quá khó khăn. Nhưng vụ án này lại liên quan tới hơn mười mạng người, ngoại lực khó có thể nhúng tay vào.
- Vậy chúng ta chuẩn bị cướp ngục đi, dù sao lão đạo cũng bị oan, chúng ta có cướp ngục cũng không tính là phá hư tư pháp, đúng không? - Châu Trạch nói xong, cười cười.
- Chỉ tiếc, sau này lão đạo khó có thể quang minh chính đại mà đi tìm mấy em gái của lão. - Luật sư An trêu chọc nói.
- Lão còn dám đi tôi sẽ đánh gãy cái chân thứ ba của lão.
Châu Trạch nhún vai.
- Người đã bảy mươi tuổi rồi, cũng nên an phận rồi.
Thương cảm cho lão đạo thiếu chút nữa bị lãng quên trong tù giam.
Trong lúc bất tri bất giác.
Đã bị ông chủ nhà mình tước đoạt sinh hoạt tình dục sau này.
- Toà án sẽ xét xử vào ngày kia, chúng ta cũng động thủ vào ngày hôm đó luôn đi. - Lão Trương nhìn nhìn Châu Trạch và luật sư An.
Thành thật mà nói.
Để đội trưởng đội cảnh sát hình sự như anh ta hỗ trợ cướp ngục, thật đúng là làm khó anh ta.
- Được rồi, lão Trương và lão An cùng nghiên cứu phương án thích hợp, điều kiện tiên quyết là không thể khiến cảnh sát bị thương, bên phía chúng ta cũng không bị thương, mà bên phía viện kiểm sát cũng không cần bị thuơng.
Thương lượng xong chuyện này.
Châu Trạch mặc một chiếc áo khoác đứng dậy.
- Anh muốn tới bệnh viện sao? - Luật sư An hỏi.
- Ừm, tới bệnh viện chụp CT thử. - Châu Trạch chỉ chỉ cánh tay phải của mình: - Không tận mắt nhìn thấy tình huống khôi phục tôi không yên tâm lắm.
Trước đây Châu Trạch bị khá nhiều vết thương ngoài da, đừng nhìn bộ dạng anh lúc ấy rất thê thảm, da tróc thịt bong toàn thân cao thấp không có mấy miếng da thịt hoàn chỉnh, nhưng có bùn của con khỉ lại thêm sức khôi phục kinh người còn sót lại sau khi Châu Trạch mở ra vô song, vấn đề không quá lớn.
Chỉ có điều lần này bị đánh gãy cánh tay phải, nếu không may khôi phục không tốt, xảy ra vấn đề gì đó, rất có thể sẽ lưu lại ảnh hưởng tới suốt nửa đời sau của anh.
Tuy nói sức khôi phục của Châu Trạch mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, nhưng ông chủ Châu không dám lấy cánh tay mình ra chơi trò mắt cọp thay mắt ngựa.
- Tôi đưa anh đi nhé?
- Thôi khỏi, tôi ngồi xe buýt là được rồi.
Châu Trạch đi ra khỏi phòng đọc sách, miệng ngậm một điếu thuốc tới trạm xe buýt.
Từ phòng đọc sách ngồi xe buýt số bốn là có thể đi thẳng đến bệnh viện nhân dân. Đúng là hiệu thuốc cách vách phòng sách có thể làm một số giải phẫu thật, nhưng điều kiện chữa bệnh bên trong không thể hoàn thiện như bệnh viện lớn được.
Ông chủ Châu cũng lười tới bệnh viện của viện trưởng Lâm.
Bởi nếu đến đó trông như bản thân mình cố ý bị thương, chạy tới chỗ vợ trước để được vợ trước quan tâm vậy...
Lên xe buýt, bên trong xe không ít người.
Một cô gái trẻ tuổi thấy cánh tay phải của Châu Trạch đang bó thạch cao, chủ động nhường ghế cho Châu Trạch. Châu Trạch cũng không già mồm cãi láo, sau khi nói một tiếng "cảm ơn" liền ngồi xuống.
Khu vực này nhiều người, cũng nhiều xe, xe buýt đi rất chậm.
Khi tới trạm kế tiếp, lại có một người già lên xe, một cô gái trẻ tuổi khác vốn ngồi bên cạnh Châu Trạch lại đứng dậy nhường chỗ ngồi, hai cô bé cùng nhau vịn tay cầm, thoạt nhìn hẳn bọn họ có quen biết nhau.
- Này, cậu xem, ông chủ miễn phí vận chuyển giúp mình.
- A, thật sao? Mà miễn phí vận chuyển gì vậy?
- Haitao sao?
- Không phải, mình mua thuốc khử trùng, ông chủ miễn phí vận chuyển cho mình.
- Cậu mua cái đó làm gì?
- Không phải ở Thọ Quang có lũ lụt sao? Mình mua ít đồ tới trợ giúp khu lũ lụt. Nếu mình chọn địa chỉ là Thông Thành thì mất 12 đồng phí vận chuyển, nhưng nếu mình lựa chọn Thọ Quang thì không tốn phí vận chuyển.
- Còn có, tối hôm qua khi mình mua năm tấm chăn nệm, ông chủ tiệm trên Taobao còn tặng thêm ba bộ cùng giao hàng cho mình, ông ấy nói rằng ông ấy cũng muốn cống hiến một chút sức lực vì khu gặp thiên tai.
- Thật ấm lòng.
Nghe xong đoạn đối thoại của hai cô gái.
Châu Trạch thật sự muốn hỏi xem người dân ở khu gặp thiên tai có muốn sách để giải khuây không?
Trong tiệm của mình có khá nhiều sách không bán được, cũng có thể đưa một ít tới đó.
- A! Có người té xỉu!
Phía sau xe buýt truyền đến tiếng kinh hô của các hành khách.
Châu Trạch lập tức đứng dậy rời khỏi vị trí, đi tới phía sau.
Là một người phụ nữ trung niên hôn mê ngã trên mặt đất, hành khách chung quanh tự giác tránh ra một khoảng cách.
Châu Trạch gạt đoàn người ra, ngồi chồm hổm xuống bên cạnh người phụ nữ kia kiểm tra một chút, sau đó hô lên: - Bác tài, trực tiếp lái vào bệnh viện nhân dân đi.
Trạm kế tiếp chính là bệnh viện nhân dân, xe buýt lái vào cũng không tính là tốn nhiều thời gian, các hành khách khác cũng không có ý kiến gì.
Sau khi xe buýt tới bệnh viện, có bác sĩ y tá chạy tới dùng cáng cứu thương chuyển người phụ nữ lên trên. Châu Trạch cũng không tiếp tục quản nhiều, hẳn bệnh cấp tính của người phụ nữ này phát tác, có thể hay cứu mạng cô ấy hay không cứ xem vận khí đi, cũng may có thể cứu giúp kịp thời.
Trong lúc cánh tay mình còn đang bị bó thạch cao, Châu Trạch thật sự không có nhiều xung động "cứu nhân tế thế".
Đăng ký.
Chờ tới khi gặp được bác sĩ trực ban, Châu Trạch nói thẳng yêu cầu của mình với bác sĩ ấy, đồng thời còn đưa ra suy đoán về bệnh tình của mình, yêu cầu đối phương cho mình kiểm tra những hạng mục này nọ...
Bác sĩ trực ban trẻ tuổi ngẩn người.
Cũng không phải anh ta chưa từng thấy bệnh nhân "tự cho là rất chuyên nghiệp".
Nhưng chuyên nghiệp như vậy, đúng là anh ta chưa từng thấy qua thật.
Cầm báo cáo, Châu Trạch khoát khoát tay với bác sĩ rồi đi ra. Hiện tại chỉ cần bản thân mình đi làm một vài kiểm tra là được, không cần trở lại đây làm gì, chính anh có thể đọc hiểu báo cáo kiểm tra.
Làm CT xong, tới thang máy, chờ sau khi cửa thang máy đóng lại.
Châu Trạch nghe được hai tiểu hộ sĩ bên cạnh đang nói chuyện phiếm.
- Nữ bệnh nhân mới vừa tới kia không cứu được, đã chết rồi.
- Bệnh gì vậy?
- Không biết, hình như là não bộ xảy ra vấn đề gì đó, cũng đáng tiếc thật, thoạt nhìn người ta chỉ mới bốn mươi tuổi thôi.
Châu Trạch nghe vậy, cũng không xung động.
Anh không phải thánh nhân, không thể nào mặc kệ hết mọi thứ, chỉ chuyên tâm đi cứu sống người khác được. Đối với người phụ nữ đã chết kia, anh không áy náy gì. Nếu đổi lại thành bản thân mình chủ trì cứu trị, có thể xác suất đối phương được cứu sống sẽ cao hơn một chút, nhưng có thể sống lại hay không còn không chắc được.
Sau khi làm xong một loạt kiểm tra, Châu Trạch tương đối hài lòng với kết quả kiểm tra. Nhờ vào sức khôi phục kinh người của bản thân mình, vấn đề không lớn, còn lại chỉ cần chuyên tâm tĩnh dưỡng là được.
Tĩnh dưỡng...
Không phải mỗi ngày mình đều đang tĩnh dưỡng sao?
Người ta già bảy tám mươi tuổi còn không có được kinh nghiệm dưỡng sinh phong phú như mình.
Lăn qua lăn lại trong bệnh viện cũng hơi mệt, thật ra thì nguyên nhân vẫn là vì cánh tay bị treo lên, đi bộ hơi lao lực.
Châu Trạch nhìn lướt qua thang máy, lại nhìn tầng B2 trên bảng điều khiển.
Khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Trở lại chốn cũ.
Trở về ngủ trưa đi.
Đi thang máy tới tầng B2, thẳng đến chỗ cũ, Châu Trạch dùng móng tay thoải mái mà mở khóa nhà xác ra, quanh quẩn giữa các tủ đông, chọn một "phòng trống", cất kỹ điện thoại di động rồi Châu Trạch mới nằm thẳng vào.
Sau đó, Châu Trạch đưa tay cầm lấy vị trí sát biên giới bên trong, kéo một cái, giá thép liền bị thu vào.
Thật ra ôm Oanh Oanh ngủ vẫn thoải mái hơn.
Cũng giống như phần lớn đàn ông đều rõ ràng, vẫn là vợ tốt nhất.
Nhưng bọn họ vẫn không cách nào ngăn cản bản năng muốn ra ngoài nếm thử hoa dại.
Cảm giác lạnh băng quen thuộc bắt đầu chậm rãi thấm vào cơ thể.
Hơi trực tiếp, cũng có chút bá đạo.
Có chút khô khốc, cũng có chút đau đớn.
Nhưng Châu Trạch lại thoải mái tới run lẩy bẩy.
Thật ra không gian chật hẹp cũng là một trong những thứ khiến người ta cảm thấy an toàn.
Nhắm mắt lại.
Châu Trạch cứ ngủ như vậy.
Khi tỉnh lại, thân thể Châu Trạch nhẹ nhàng mà giật giật, cơ bắp đã cương cứng, nhưng rất nhanh nó đã hồi phục như cũ.
Hẳn là do bản thân có thể chất cương thi, cho nên chỉ có mình mới có thể leo vào tủ đông ngủ, mấy quỷ sai khác như An Bất Khởi không thể làm được việc này.
Đẩy tủ đông ra.
Châu Trạch nhảy xuống.
Duỗi lưng.
Khớp xương giòn vang một trận.
Thoải mái hơn nhiều so với việc tắm hơi một buổi chiều.
- Phù... ...
Phun ra một ngụm bạch khí.
Lấy điện thoại di động ra, nhìn lướt qua, Châu Trạch phát hiện lúc này đã là đêm khuya, bên trong còn có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, là người trong tiệm sách gọi rồi gửi tới.
Châu Trạch gửi lại một tin nhắn, nói mình không sao, sẽ lập tức quay về.
Đi ra khỏi nhà xác.
Quay đầu lại.
Châu Trạch còn hơi lưu luyến nhìn thoáng qua.
Không trở về được.
Ngủ trong tủ đông cũng thú vị như người ăn sơn hào hải vị quá nhiều, thỉnh thoảng lại mua mấy loại hoa màu thô sơ về ăn.
Nhưng nếu để người đó ăn hoa màu thô sơ liên tục nhiều ngày…
Vẫn là ôm Oanh Oanh ngủ thoải mái hơn.
Buổi tối Oanh Oanh còn có thể đắp chăn cho mình.
Đi vào hành lang, giữa lúc Châu Trạch gần quẹo qua đi tới cửa thang máy, chợt anh nhìn thấy trước cửa thang máy có một người phụ nữ đang đứng.
Lúc đầu anh còn không cảm thấy có gì lạ.
Nhưng Châu Trạch nhạy cảm phát hiện người phụ nữ này hơi quen mặt.
Đây không phải người phụ nữ té xỉu trên xe buýt lúc sáng sao?
Không phải nói.
Cô ấy đã tử vong vì cấp cứu không thành công sao?
Dường như người phụ nữ cũng chú ý tới Châu Trạch, ánh mắt quét tới.
Trong lúc nhất thời.
Bài tây trong túi Châu Trạch bắt đầu rung rung.
Châu Trạch rõ ràng, vì người phụ nữ kia muốn nhìn thấu thân phận của anh nên lá bài tây mới rung rung. Chỉ có điều luật sư An đã nói, chỉ cần bài tây không bị bốc cháy, có nghĩa thủ thuật che mắt của anh ta sẽ không mất đi hiệu lực.
Người phụ nữ nhìn một hồi liền thu hồi ánh mắt, hẳn là người phụ nữ ấy chỉ coi anh như người bình thường.
Châu Trạch chủ động đi tới, đứng phía sau người phụ nữ.
Cùng chờ thang máy.
Chỉ nghe.
"Keng" một tiếng.
Thang máy đến.
Hai người cùng đi vào.
Người phụ nữ đứng bên cạnh Châu Trạch, dáng đứng thẳng tắp.
Khi cửa thang máy đóng lại, đang đi lên.
Bỗng nhiên người phụ nữ mở miệng nói:
- Xin hỏi một chút, hôm nay là ngày mấy vậy?
Giọng của người phụ nữ rất sâu kín, như âm thanh vòm vậy.
- Ngày 24 tháng 8, ah, đã qua 0h, là 25 tháng 8.
- Ừm? - Người phụ nữ hơi nghi hoặc một chút, lại hỏi: - Hôm nay không phải nên là ngày mười lăm tháng bảy sao?
- Mười lăm tháng bảy? - Châu Trạch sửng sốt, ngay sau đó anh hiểu rõ, nói: - Cô đang nói lịch âm, đúng vậy, hôm nay là ngày mười lăm tháng bảy.
Mười lăm tháng bảy.
Lễ báo hiếu.
Còn gọi là.
Quỷ tiết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận