Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1120: Cưỡng ăn! (2)

Nhưng anh ta vẫn cảm thấy.
Chính mình dựa vào sức mạnh của Hào Trư lực vẫn có thể rời đi được.
Nếu đối phương không bố trí trận pháp, thì sẽ không trói được anh ta!
Lý do anh ta còn đang do dự, cũng chỉ là do không muốn làm cho phần bổn nguyên đã có dấu hiệu muốn tỉnh lại này của mình hoàn toàn mất đi trói buộc, đến lúc đó, anh tà từ người muốn giải nạn, sẽ trở thành người tự gây họa cho bản thân đó.
Châu Trạch thì lại không hề do dự lắc đầu một cái.
Nói:
- Xin lỗi.
Anh có thể đi, nhưng phần bổn nguyên ở trên người anh, phải ở lại đây!
Cho nên.
Đến lúc này.
Rõ ràng Châu Trạch đã nhận ra, dường như loại người như Luật sư An vẫn đáng yêu hơn một chút, đứa trẻ sơ sinh trước mắt này, đáng kính, nhưng thật sự có chút khó nhai rồi.
- Tôi sẽ hết sức khống chế nó, không để cho nó hoàn toàn thoát khỏi sự trói buộc của tôi, sau đó, ngược lại tôi lại muốn xem thử một chút, rốt cuộc anh có thể ngăn cản tôi được hay không.
Vòng sáng màu đen trên đỉnh đầu đứa trẻ sơ sinh bắt đầu càng ngày càng lớn.
Hơi thở thuộc về Hào Trư lại lần nữa ập tới!
Châu Trạch cũng nhắm hai mắt lại.
Đến đây đi.
Mọi người cùng nhau chơi trò triệu hoán.
Mọi người đều là Triệu Hoán Sư.
- Có thể trong nháy mắt chặt đứt mối liên hệ của phần bổn nguyên này với thế giới bên ngoài hay không?
Châu Trạch hỏi ở trong lòng.
- Có… thể…
- Vậy sao trước đó anh lại nói không thể để lộ thân phận? - Châu Trạch hỏi.
Nhớ lại lúc đầu, khi anh muốn để cho Thiết hàm hàm ra tay, Thiết hàm hàm nói có thể sẽ vì vậy bại lộ thân phận.
- Trước... đó… không… được...
Châu Trạch biết.
Sau khi nuốt một cái đầu heo, có lẽ cũng đã bổ sung sữa cho Thiết hàm hàm rồi.
Chuyện trước đây không thể làm được, bây giờ có lòng tin có thể hoàn thành.
Đã như vậy.
Châu Trạch cũng yên lòng.
Trực tiếp nói:
- Vậy chuyện tiếp theo giao cho anh, anh cũng đã trưởng thành rồi, cũng phải học cách tự nhận đồ ăn bên ngoài rồi.
Thiết hàm hàm không trả lời.
Nhưng Châu Trạch lại cảm giác được một phần sức mạnh quen thuộc đang từ từ xuất hiện.
Ngay cả ý thức của mình cũng đã bị áp chế.
Châu Trạch không phản kháng, trực tiếp lựa chọn rút lui, giao cơ thể của mình cho doanh câu.
Sau một khắc.
Hai mắt Châu Trạch mở ra.
Ánh sáng đỏ rực lóe lên.
Uy áp hào hùng bộc phát!
Luật sư An đan chéo mười ngón tay, có chút kích động, tự nhủ:
- Mỗi lần lúc ông chủ lớn xuất hiện, đều làm cho người ta kích động như vậy nha, cảm giác cuộc sống thoáng cái đã sinh động hơn hẳn.
Cơ thể thằng bé trai thì đang bắt đầu run rẩy, lẩm bẩm nói:
- Tổ.
Kẻ kinh hãi nhất vẫn là Canh Thần.
Khi khí tức kinh khủng này xuất hiện.
Canh Thần đã có một loại cảm giác rằng thế giới quan của mình sụp đổ.
Rốt cuộc là nhân vật khủng bố như thế nào.
Mà lại có uy áp kinh khủng như vậy!
Đáng tiếc, nửa năm trước, lúc Châu Trạch cùng Thiết hàm hàm cùng nhau càn quét địa ngục, anh ta đã sớm bị đày đến Phong Ấn Chi Địa ở cực tây rồi, không thể theo dõi trò hay đó.
Châu Trạch di chuyển.
Rất trực tiếp.
Rất dứt khoát.
Không giằng co tới tới lui lui hay bày trận pháp như mọi người của tiệm sách trước đó.
Mà là trực tiếp đến gần Canh Thần – người đang ở trước mặt.
Đồng thời.
Đầu ngón tay Châu Trạch, vị trí vẫn luôn mang chiếc nhẫn thanh đồng từ Tam Hương Thôn, bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng chói mắt, hoàn toàn che phủ lấy hoàn cảnh chung quanh!
Ngăn cản.
Che giấu hơi thở của mình.
Giống như là đã che mặt rồi.
Sau đó.
Chính là không cố kỵ gì nữa rồi.
Đúng thật là đang không hề kiêng nể gì cả.
Lúc trước.
Canh Thần chẳng qua chỉ mở ra một khe hở nho nhỏ.
Mà Châu Trạch lại một tay trực tiếp bắt lấy bên rìa khe hở đó.
Hung hăng xe toạc ra!
- Tê!
Khe hở trực tiếp rách ra.
Sau đó.
Một cái móng heo to lớn đầy lông nhung từ bên trong chui ra, trung tâm của móng heo, có một con mắt duy nhất, còn có một cái miệng rất nhỏ, nhìn hết sức tức cười và quái dị.
Trái tim Canh Thần chợt lạnh.
Xong rồi.
Nó đã đi ra rồi.
Một trận tai kiếp.
Sắp ập tới rồi…
Nhưng mà.
Một màn kế tiếp.
Khiến cho Canh Thần trực tiếp hóa đá.
Trong mắt anh ta.
Hóa thân của tai kiếp.
Cái cánh tay đầy lông nhung kia.
Bị ông chủ tiệm sách trước mắt này, người đó gần như là không kịp chờ đợi mà bắt lấy.
Sau đó.
Hoàn toàn chính là một giây đồng hồ cũng không muốn trì hoãn thêm mà cắn một cái.
- Phốc!
Linh hồn tê liệt, máu thịt tung tóe, tình cảnh, vô cùng máu me và bạo lực.
- A a a a a, là ngài! ! ! ! ! !
Một tiếng hầm thét đầy hoảng sợ phát ra từ trên người móng heo lớn.
Hiển nhiên.
Phần bổn nguyên này cũng giống như cái đầu heo trước đó, cũng nhanh chóng nhận ra thân phận chân chính của Châu Trạch!
- Phốc!
Cắn tiếp miếng thứ hai.
Không chút do dự!
Xa xa, luật sư An nhìn thấy cảnh này, theo bản năng nuốt ngụm nước miếng, nói với Hứa Thanh Lãng đang đứng ở bên cạnh:
- Nếu không, buổi tối ăn móng heo đi, bỗng nhiên muốn ăn rồi.
Hứa Thanh Lãng gật đầu một cái, nói:
- Được.
Ngay tại Canh Thần cũng bị tình huống trước mắt này làm cho ngu người.
Móng heo lại đang phát ra tiếng kêu to.
Cũng không phải tức giận.
Cũng không phải cuồng bạo.
Thế mà…
Còn lộ ra vẻ nịnh nọt và lấy lòng:
- Ngài ăn từ từ, đừng để bị nghẹn, đừng để bị nghẹn…
...
- Con hàng này thế nhưng thật đúng là không biết xấu hổ mà.
Nghe được từ bên trong truyền ra những lời nịnh hót như vậy.
Người biết, đều hiểu là con hàng này đang “được” ăn.
Ai không biết, còn tưởng rằng con hàng này đang nghênh đón gì đó, còn chủ động gào thét trợ hứng nữa!
Luật sư An lắc đầu một cái, tiếp tục cảm thán:
- Không biết xấu hổ mà.
- Ngược lại, thật ra thì tôi cảm thấy nếu cái con Hào Trư này không hoàn toàn bị ăn hết mà nói, sau này cũng có thể làm thú cưỡi cho anh đó.
Hứa Thanh Lãng đề nghị.
Luật sư An híp mắt một chút, lắc đầu một cái, khinh thường nói:
- Lão Hứa à.
- Sao?
- Đừng có kiểu đứng nói chuyện không đau eo, do vẻ ngoài của anh xinh đẹp, cho nên mới không có loại cảm giác gấp rút như vậy.
Hứa Thanh Lãng nhún vai một cái, nói:
- Không phải bởi vì nguyên nhân này.
- Vậy thì bởi vì cái gì?
- Từ sau khi tôi phá bỏ và dời hơn hai mươi dãy phòng đi, loại cảm giác gấp gáp đó, đã lâu rồi cũng chưa cảm nhận lại được.
- Ồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận