Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1488: Rốt cuộc cũng không phải là tiên (2)

- Khục khục…
Lão đầu hắng giọng một cái.
Tiếp tục nói:
- Vân hải sụp đổ, Thiên Môn tan vỡ, tiên thành hư ảo, nhưng chúng tôi tin chắc, cuối cùng sẽ có một ngày…
- Tôi muốn thành tiên, khoái lạc như trời đất, trở thành thần thoại lưu truyền trong gió, trân trọng mỗi một khoảnh khắc trôi qua…
- … - Lão đầu.
Ông chủ Châu tự nhiên gật đầu một cái, vốn dĩ anh cũng đã quên bài hát này rồi, vẫn là do dạo trước khi anh vừa mới tỉnh lại, trong lúc đi xuống lầu thì trùng hợp đụng phải luật sư An đang xem «Tây Du Ký hậu truyện».
Thành thật mà nói, bộ phim truyền hình kia, lúc trước ông chủ Châu cũng xem qua, rất thích, khai sáng ra tiền lệ cho phong cách quỷ súc.
Nhưng ở trong tiếng ca “thâm tình thành thực” của Lưu Hoan, bầu không khí mà mới vừa rồi lão đầu thật vất vả mới tạo nên được kia, trực tiếp trở thành mảnh vụn cặn bã rồi.
Lão đầu nổi giận.
Ông ta không thèm ngâm tụng nữa.
Trực tiếp nói:
- Tôi chỉ là nhóm tiên nô thức tỉnh trước nhất, vào lúc này, anh dám nghịch thiên, ngày sau, ắt sẽ phải trả một cái giá thật lớn vì hành động ngày hôm nay của anh!
Ông chủ Châu gật đầu một cái.
- Cám ơn đã nhắc nhở.
Thành thật mà nói, quan hệ của song phương coi như “hòa hợp”, bởi vì Châu Trạch hiểu rõ, trừ phi lão đạo bỗng nhiên lại lên cơn giật kinh phong lại chạy tới móc ra thêm một tấm bùa mà dán lên trên trán của lão đầu.
Nếu không lão đầu này căn bản không hề có chút đe dọa nào với ông ta.
Nếu muốn bắt người ta làm phân bón, thì cứ theo người ta như hình thức một phen đi, như vậy lương tâm của anh cũng có thể dễ chịu hơn một chút, thật ra thì vẫn mềm lòng, vẫn rất thích mọi người làm niềm vui.
Trong tròng mắt của lão đầu xuất hiện một luồng thải quang.
Đột nhiên.
Bên trong lớp màn che màu đen.
Lộ ra thiên băng địa liệt kinh khủng.
Vân hải bốc cháy, Thiên Môn ở sụp đổ, ngàn vạn hào quang đang bắt đầu tan rã, phảng phất như tiến vào ngày tận thế!
Loại tuyệt vọng kiềm chế đến cực điểm như thế này, đủ để đánh tan tinh thần của người ta trong nháy mắt.
Lão đầu rất thông minh, ông ta không lựa chọn trực tiếp động thủ, bởi vì ông ta biết rõ nếu bản thân động thủ đơn thuần thì hoàn toàn không có phần thắng gì, cho nên dự định trực tiếp lấy phương thức đánh vào tinh thần mà tái hiện lại cảnh tượng kinh khủng của năm đó!
Ở bên trong cảnh tượng đó, ngay cả tiên nhân cũng đang kêu rên trong tuyệt vọng, như vậy, nếu người bình thường ở bên trong cảnh tượng này, làm sao có thể chịu được?
Đây là thủ đoạn mà ông ta ẩn giấu, coi như là một chiêu cuối cùng, thế nhưng cũng là cơ hội duy nhất có thể tranh thủ cho bản thân một chút hy vọng sống!
Dù sao, đã đến cấp bậc này của bọn họ, khoảng cách lại không xa, trong điện thoại nói cái gì, làm sao có thể không nghe thấy được?
Lúc này lão Trương đang ôm lấy đầu của mình, quỳ rạp trên mặt đất, bắt đầu gào thét bi thương, giống như là một em gái nhỏ đáng thương, đêm hôm khuya khoắt không một bóng người lại một mình xem phim ma giữa đường vậy.
Thân thể Châu Trạch cũng lay động một trận, loại cảm giác này, thật sự là hoàn toàn giết sạch mấy thứ 3D 4D 5D* trong nháy mắt.
(công nghệ chiếu phim 3D 4D 5D)
Tan vỡ đi.
Tan vỡ đi.
Tan vỡ đi!
Khóe miệng lão đầu lộ ra nụ cười.
Nhưng rất nhanh.
Nụ cười của ông ta lại cứng ngắc lại.
Đừng nói tới Châu Trạch vẫn đứng nguyên nơi đó, mặc dù có chao đảo, nhưng cuối cùng cũng không ngã xuống.
Ngay cả người đàn ông trung niên ngay từ đầu bị dọa đến nằm rạp xuống, lại đang từ từ bò dậy.
Đây rốt cuộc là chuyện gì!
Lão Trương đứng lên, trong tròng mắt có ánh sáng màu trắng lóe lên, uy nghiêm của pháp thú bắt đầu lan tràn ra.
Chấp pháp giả, hộ pháp giả, tuẫn pháp giả, duy chỉ có pháp, vững chắc không thể phá!
Muốn dùng ảo tưởng để phá hủy nội tâm của pháp thú, đây thật sự là quá coi thường pháp thú rồi.
- Anh… anh… rốt cuộc thì các người là ai!
Lão đầu gần như tuyệt vọng mà hỏi.
Mà lúc này.
Trong hình ảnh.
Có một thanh kiếm giáng xuống.
Trong nháy mắt bổ vỡ Thiên Môn, đánh xuyên qua Vân hải, mang đến sự tịch mịch kinh khủng nhất khắp trên trời dưới đất!
Là một kiếm này, hoàn toàn chặt đứt thời đại thuộc về tiên nhân.
Là một kiếm này, từ nay về sau, thế gian không còn tiên nhân nữa!
Sâu kín.
Châu Trạch nghe được trong lòng mình truyền đến một tiếng thở dài.
Mang theo chút hoài niệm.
Mang theo thổn thức nhàn nhạt.
Mang theo chút thương cảm nhàn nhạt:
- Công… Tôn… Hiên… Viên…

Hoàng Đế là con trai của Thiếu Điển và Phụ Bảo, ban đầu mang họ Công Tôn, sau đổi thành họ Cơ, cố xưng Công Tôn Hiên Viên, cũng có thể gọi là Cơ Hiên Viên.
Doanh câu gọi Công Tôn Hiên Viên, chính là chỉ Hoàng Đế.
Sau đó, Trung Quốc cổ đại xuất hiện không ít “Công Tôn thị”, rất nhiều kẻ chỉ là muốn cọ nhiệt của Hoàng Đế mà thôi.
Người xưa rất chú trọng xuất thân, so với chế độ dòng tộc ở những nước lân cận vào thời điểm hiện tại, có lẽ còn cuồng nhiệt hơn nhiều.
“Đế Cao Dương chi miêu duệ hề; trẫm hoàng khảo viết Bá Dung…”* của Khuất Nguyên thật sự thổi phồng đến mức khiến người ta nổi da gà.
(*Trong bài thơ “Ly Tao” – bài thơ vang danh nhất của nhà thơ Khuất Nguyên)
Cũng chỉ đến cận đại, vĩ nhân thật sự mới có thể dũng cảm không chút kiêng kỵ, trực tiếp thẳng thắn bản thân là “con trai của nông dân”!
Lấy ân ân oán oán của Doanh câu cùng Hoàng Đế mà xem, muốn anh ấy gọi “Hoàng Đế bệ hạ” gì đó hoặc là thấy cảnh nhớ người, lệ nóng doanh tròng gì đó, đó là chuyện không thể nào.
Có thể làm như vậy mà không mang theo bất kì màu sắc chê bai nào, hơi thổn thức một chút, đã là điều cực hạn mà Doanh câu có thể làm được rồi.
Thật ra thì, có lúc Châu Trạch thực sự cảm thấy nếu như Doanh câu không phải là tượng sáp cuồng ma mà nói, hoàn toàn có thể thay đổi lối đi trở thành giáo viên lịch sử.
Chẳng qua là, từ bên trong một tiếng gọi này Doanh câu là có thể nghe ra được một tin tức, đó chính, lúc trước người ngăn cản tiên, là Hoàng Đế.
Vào cuối thời kỳ thượng cổ.
Một kiếm của Hoàng Đế chặt đứt truyền thừa của tiên nhân.
Khi Doanh câu đại chiến ở địa ngục, từ bên trong bầu trời có một đôi bàn tay khổng lồ thò ra.
Cuối cùng, sau khi chặt đứt ngón tay thứ mười, anh ấy vẫn lạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận