Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 922: Tại sao mình lại ngủ thiếp đi? (1)

Có lẽ, những năm gần đây, trào lưu tư tưởng xã hội thay đổi cùng với đủ loại tin tức xuất hiện, khiến một vài thứ vốn là thần thánh, ở trong mắt đại chúng lại giống như không làm sao xếp gọn lại được.
Nhưng không thể phủ nhận là, vẫn có một đám người, ở sâu trong nội tâm của mình, vẫn cố thủ phần lời thề này, phần ranh giới cuối cùng này như trước.
Chẳng qua là xã hội nhộn nhịp này, che đi quá nhiều chân thành rồi.
Lão Trương là một người rất nghiêm túc.
Nhưng nơi này dù sao cũng là giấc mộng của mình.
Sẽ không giống như trong thực tế, bạn hơi có gì đó một chút đã có người cảm thấy bạn đang làm dáng.
Tâm triều dâng trào vẫn còn chưa kết thúc.
Hình ảnh lại biến hóa một lần nữa.
Bên ngoại phòng học tiểu học.
Bố trí quen thuộc.
Cảnh tượng quen thuộc.
Trong không khí.
Dường như vẫn còn tràn ngập mùi xăng quen thuộc.
Thân thể lão Trương run lên.
Thứ kinh khủng nhất ẩn sâu nhất trong kí ức đang ở đánh tới!
Sau đó.
Lão Trương nhìn thấy hai người từ cửa sổ bên kia ôm nhau ngã ra.
Sau đó.
Lửa.
Lửa lớn.
Chợt bùng lên…
- A a a a! ! ! ! ! !
Lúc đó anh ấy ôm chết lấy tên côn đồ.
Hoàn toàn không có những ý nghĩ khác.
Chỉ bằng vào bản năng của bản thân.
Nhưng lúc này lại đứng ở vị trí bên thứ ba chứng kiến cảnh tượng này.
Cảm nhận sự sợ hãi ấy, giống như như thủy triều điên cuồng vọt tới.
Lão Trương quỳ rạp trên mặt đất.
Hai tay che lỗ tai của mình.
Giống như ở trên người của mình, cũng đang có một đám lửa thiêu đốt, thiêu đốt toàn bộ da thịt của mình!
Lão Trương ngồi chồm hổm xuống.
Nhưng cái bóng ở phía sau lại giữ nguyên tư thế bất động.
Vẫn duy trì dáng vẻ như trước.
Giống như là đang.
Đánh giá anh ấy…
- Hô…
Lão Trương ngồi bật dậy từ trên giường.
Trên người mồ hôi đầm đìa.
Anh ấy thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
Sau đó lập tức cầm lấy chai nước suối lớn ở trên đầu giường kia.
Xoay mở nắp, trực tiếp bắt đầu uống “Ừng ực ừng ực”.
Đời trước trong một đợt hành động đuổi bắt, có một lần Lão Trương bị thương, không cách nào nhúc nhích được chờ đợi ở một chỗ không người trong thời gian một ngày, mất máu dẫn tới thiếu nước nghiêm trọng, nhưng anh ấy không có nước để uống.
Mức độ cực kì nghiêm trọng đến độ lấy tay sờ môi một cái cũng có thể kéo ra được một miếng thịt kèm với da, mặc dù lần đó cuối cùng cũng được cứu, nhưng lão Trương cũng vì vậy mà dưỡng thành một thói quen.
Đó chính là mỗi đêm trước khi lên giường đi ngủ, đều sẽ mang một chai nước suối đặt ở trên đầu giường của mình, như vậy bản thân mới có cảm giác an toàn.
Dù là, anh thường ngủ liền một mạch, căn bản cũng sẽ không nửa đêm tỉnh lại uống nước.
Uổng được nửa chai nước suối.
Tâm tình lão Trương khôi phục được một chút.
Nhưng rất nhanh.
Trái tim.
Lại thắt chặt!
Chính mình mới vừa.
Ngủ thiếp đi?
Người bình thường sẽ không có gì bất ngờ đối với chuyện đi ngủ này, đều cho là đây là một chuyện đương nhiên.
Nhưng chuyện này đối với quỷ sai mà nói, thế nhưng là những thống khổ và dày vò nhất, bởi vì bọn họ không ngủ được, dù là đập thuốc ngủ vào cho tới chết, ngoại trừ trực tiếp việc trực tiếp giết chết bản thân ra, bạn chính là không ngủ được.
Nói cực đoan một chút, chính là làm cho bản thân bị thương nghiêm trọng hoặc là bất tỉnh dưới tình huống trọng thương, nhưng thật ra thì những chuyện này đều không phải là ngủ…
Lại nói, trên cơ bản thân thể của quỷ sai đều là lấy thân thể của người bình thường, đập một lần là bất tỉnh một lần, bạn có còn cần bộ thân thể này hay không?
- Ừng ực…
Lão Trương nuốt nước miếng một cái.
Một cảm giác sợ hãi ập tới.
Loại sợ hãi này.
Đến từ thứ không biết.
Đến từ một chuyện đã mất khống chế nào đó.
Quả thật là ngày hôm qua anh ấy đã quá mệt mỏi, đầu tiên là bị quỷ thượng thân thể lại vừa ở phòng sách trì hoãn một thời gian dài, sau đó lại đi suốt đêm đến bệnh viện, giằng co hết một ngày một đêm.
Vào thời điểm con người đang quá mệt mỏi, thường sẽ coi thường rất nhiều thứ.
Tỷ như tối hôm qua lão Trương theo thói quen nằm dài trên giường, nhắm mắt, như bình thường vốn là cần phải dựa theo phương pháp hít thở mà luật sư An đã dạy cho mà suy tưởng.
Nhưng lần này, căn bản lại không kịp làm chuyện này.
Lại.
Ngủ thiếp đi…
Lão Trương sẽ không ngây thơ cho rằng bỗng nhiên bản thân được đả thông hai mạch nhâm đốc, thu được kỳ ngộ mà kiểu như đám người ông chủ cùng luật sư An đều không cách nào nắm giữ được, có thể ngủ như một người bình thường.
Nếu như.
Cảm thấy điều này kỳ lạ.
Như vậy.
Giấc mộng mới vừa rồi kia?
Giấc mộng chân thực đến tột đỉnh đó?
Lão Trương thấy được hô hấp của mình bắt đầu trở nên dồn dập.
Trong một đoạn thời gian rất dài, mặc dù anh ấy là quỷ sai, nhưng đối với những chuyện siêu nhiên có liên quan tới “quỷ” đó, thật ra thì cũng không có năng lực gì.
Nhưng chưa từng ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy rồi đi.
Có lúc anh ấy cũng sẽ chuyện trò một chút với lão đạo ở trong tiệm sách, nghe lão đạo nói một chút về con đường cùng những chuyện kia.
Tuy nói lão đạo thường thích tự biên tự diễn cùng với phóng đại tự khoe khoang bản thân, nhưng lão Trương cũng có thể “tự chọn lọc” để đạt được những tin tức hữu dụng.
Tỷ như liên quan tới chuyện lần trước ông chủ ở địa ngục, lão đạo liền nói khoác là lão đã tắm rửa và cúi lạy Tam Thanh ba ngày ba đêm mới mở cửa cho ông chủ để ông chủ chạy ra ngoài được.
Tỷ như liên quan tới chuyện của sư phụ Hứa Thanh Lãng trước đó, lão đạo thổi phồng nói là một mình lão ở trong huyễn cảnh kiên trinh bất khuất, gắng gượng cắt đứt quá trình đối phương bắt lấy và ném từng người của tiệm sách vào bên trong huyễn cảnh, từ đó tạo ra điều kiện và cơ hội để cho đợt phản công lớn của đám người ông chủ.
Những thứ này.
Lão Trương nhất định không tin!
Nhưng những chuyện này, nghe rất nhiều, suy nghĩ cũng nhiều, cũng có chút cảm giác.
Anh ấy lập tức phóng xuống từ trên giường, cũng không mặc áo khoác, trực tiếp vọt vào trong phòng vệ sinh, mở vòi nước đầu bắt đầu cọ rửa mặt mình, anh cảm giác bản thân cần phải yên tĩnh một chút.
- Hô...
Ngẩng đầu lên.
Nhìn gương.
Ngay sau đó.
- A!
Bạn cần đăng nhập để bình luận