Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1461: Lần sau không được ngoại lệ (2)

Nhưng thứ đồ chơi này, thú vị thì thuộc về chuyện thú vị, chỉ là đối với cấp độ của Phùng Tứ, lại lộ ra vẻ rất gân gà.
Phùng Tứ xoay người, nhìn về phía hai vị tuần sứ kia.
Trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp.
Nụ cười này, dưới sự phụ trợ của thi ban, lộ ra vẻ hết sức hiền hòa.
- Đi vào uống ly trà rồi hãy đi.
- Thuộc hạ tuân lệnh!
- Ty chức tuân lệnh!
Đoàn người.
Cùng nhau quay trở lại tiệm sách.
Linh hồn của bộ đầu đã tiêu tán, nhục thân của anh ta thì đang được đích thân luật sư An vác lên và đưa đến viện bảo tàng tượng sáp ở phía sau rồi, chuẩn bị dùng để làm phân bón cho Deadpool.
Thi thể được đóng gói trong những túi phân bón.
Luật sư An cứ như vậy mà chẳng kiêng dè gì mà vác cái túi phân bón hóa học lớn đi lại ở trên đường dành cho người đi bộ.
Thỉnh thoảng còn huýt sáo một tiếng với mấy cô gái có nhan sắc đang đi dạo phố một mình ở trên đường kia, có thể nói là tương đối lớn lối.
Châu Trạch ngồi ở trên ghế sô pha, không đi chăm sóc hai vị đại nhân vừa mới gặp kia, ánh mắt hướng ra bên ngoài, giống như là đang tiếp tục chuyện ngắm phong cảnh của mình, nắng ấm buổi chiều đáp lên trên người, tiếp tục hưởng thụ loại thanh thản lười biếng này.
Hai vị tuần sứ thì lại có chút hiếu kỳ mà đánh giá tiệm sách, nhất là khi ánh mắt của bọn họ rơi vào trên người Bạch Hồ đang nằm ở trong góc kia, bối rối dừng lại một chút.
Dưới ánh mắt của bọn họ, hẳn nơi này là một điểm dừng chân hoặc là nơi pháp trường ở dương gian của phán quan đại nhân đi.
Thậm chí, với thái độ của ông chủ Châu – một bộ đầu mà lại thờ ơ khi đối mặt với hai tuần sứ bọn họ, hai vị tuần sứ cũng không dám suy nghĩ nhiều, bởi vì rõ ràng là quan hệ của ông chủ Châu đối với vị quán quan đại nhân này không hề đơn giản.
Rất nhiều lúc, không thể đơn thuần dùng quan hàm để bàn về chuyện cao thấp, tỷ như, tài xế của quan chức cao cấp trong thành phố vậy.
- Uống trà đi.
Phùng Tứ tự mình rót trà, bưng tới.
Hai vị tuần sứ thụ sủng nhược kinh, rối rít đưa hai tay nhận lấy ly trà.
Ông chủ Châu lặng lẽ rút ra một điếu thuốc, châm lửa.
- Vất vả rồi. - Phùng Tứ nói.
- Ty chức làm việc không tốt, như vậy mới khiến cho...
Hai vị tuần sứ vội vàng nhận tội.
Thân là tuần sứ, hơn nữa còn là hai người hành động chung, truy đuổi theo một bộ đầu mà lại truy đuổi hết cả một ngày một đêm, cuối cùng, nếu không phải trùng hợp đụng phải phán quan đại nhân, có lẽ đến lúc này chuyện vẫn còn chưa kết thúc đi.
- Không có chuyện gì, mọi người cũng mệt mỏi rồi, tiếp theo cứ nghỉ ngơi thật tốt một chút đi.
- Đa tạ đại nhân săn sóc.
- Tạ đại nhân quan tâm.
- Trà nguội rồi, uống nhanh lên một chút đi, lá trà ngon, mặc dù địa ngục cũng có trà, nhưng dù sao cũng kém hơn một chút so với là trà ở dương gian.
Địa ngục cũng có lá trà đặc sản của nó, nhưng lá trà có màu đen, nhưng đúng thật là mùi vị của trà rất được.
Cụ thể ai tốt ai kém, khó mà phân biệt được, nhưng lãnh đạo nói cái gì thì chính là thứ đó không sai đi.
Hai vị tuần sứ cẩn thận thưởng thức trà.
Nước trà thuần hương.
Đúng là trà ngon.
Phùng Tứ đi tới sau lưng hai người bọn họ.
Lúc hai vị tuần sứ chuẩn bị ngẩng đầu chuẩn bị tiếp tục thổi phồng lá trà cùng với công phu trà đạo của lãnh đạo một phen.
Hai tay của Phùng Tứ lại đặt ở vị trí cổ của bọn họ.
- Ba!
Lúc ban ngày tiệm sách cũng có mở ra đèn, là ánh đèn dịu nhẹ, vào lúc này, bóng đèn chợt lóe lên một cái, cùng vụt tắt, còn có linh hồn của hai vị tuần sứ.
Trong không khí.
Dường như tràn ra một loại mùi vị bị đốt cháy.
Châu Trạch đưa tay huơ huơ ở trước mặt mình, muốn xua tan cái mùi này đi.
Chuyện mà Phùng Tứ làm, anh đã đoán được, nhưng khi Phùng Tứ thực sự làm như vậy, trong lòng Châu Trạch vẫn có chút bất ngờ.
Có lẽ.
Bất luận là luật sư An hay là Phùng Tứ, trong khi ở chung với mọi người, bọn họ vẫn luôn bày ra một tư thế khác.
Nhưng trên thực tế.
Từ khi là một vong hồn, hai người một đường leo lên đến vị trí cao như vậy, tại sao lại có thể là một nhân vật ngốc bạch ngọt được?
Hai vị tuần sứ.
Coi như là phán quan ra tay với bọn họ.
Cũng sẽ không đơn giản giống như ăn cháo như vậy.
Nhưng chuyện này chính là một người vô tâm khó phòng kẻ có lòng đi.
Lấy thực lực của một phán quan, đánh lén hai tuần sứ không chút phòng bị.
Vấn đề.
Cứ như vậy đã được giải quyết.
Nhục thân của hai người nằm ở trên mặt đất, Phùng Tứ tay mắt lanh lẹ, vào lúc bọn họ ngã xuống, tiếp nhận lấy ly trà, thậm chí ngay cả một chút nước trà cũng không bị bắn ra ngoài.
Bạch Hồ, người vẫn luôn bò lổm ngổm ở bên kia, lắc lắc cái đuôi, coi như là chút khen thưởng bởi vì động tác biểu diễn này của anh ta.
Vào lúc này, luật sư An cũng đã quay về rồi, lúc trở về, trong tay còn mang theo hai túi phân bón.
Đẩy mở cửa tiệm sách.
Luật sư An nhìn hai bộ nhục thân đang nằm ở dưới đất một chút.
Cười một tiếng.
Không có gì ngoài ý muốn.
Trực tiếp ngồi xổm xuống sắp xếp nhục thân của hai người kia vào trong túi với Phùng Tứ.
Sự tồn tại của tiệm sách, không phải là không thể để cho người ta biết, nhưng có một vài chuyện không cần liên tưởng, thôi thì hãy quên hết đi.
Có lúc có thể buông lỏng một chút, nhưng có một số thời khắc thế nhưng phải thắt chặt, chuyện Phùng Tứ ở trong tiệm sách này, nếu như bị hai người này truyền đi trong âm ti, khó đảm bảo được là sẽ không rơi đến tai của người có lòng, từ đó dẫn tới một ít liên tưởng.
Thi thể lại bị sắp xếp lại một lần nữa, Phùng Tứ cùng với uật sư An, mỗi người vác một bao lên.
Lúc chuẩn bị tiếp tục chuyển bao phân bón ra ngoài.
Phùng Tứ nhìn về phía Châu Trạch đang ngồi ở bên kia.
Châu Trạch ngồi ở trên sô pha phun ra một vòng khói.
Lặng lẽ duỗi tay xua khói đi một phen.
Phùng Tứ mở miệng nói:
- Ông chủ, lần này là sơ sót của tôi.
Anh ta không nên đi ra ngoài, hoặc có lẽ là, không nên nghênh ngang đi ra ngoài như vậy, lần này cũng còn may, kẻ tới là tuần sứ, nếu như đụng phải phán quan, phiền phức sẽ lớn hơn một chút, muốn kết thúc cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận