Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 504: Các cô nương, tiếp khách!

- A a a a a a a! ! ! ! ! ! ! !
Chín nữ quỷ cùng thét chói tai.
Khiến mặt luật sư An lập tức tái nhợt.
Chuyện này tương đương với mình là ăn trộm, đang lén lén lút lút chui vào một gia đình giàu có chuẩn bị trộm chút đồ vật, mình đã cẩn thận tới không thể cẩn thận hơn, nhưng cùng lúc đó mình lại dẫn theo một dàn đồng ca mùa hạ!
Thật ra, không thể trách chín nữ quỷ này bỗng nhiên hô lên như vậy. Sau khi tới địa ngục, bản năng khiến các cô ấy cảm nhận được một loại áp bách khó chịu. Các cô ấy là lệ quỷ, quy củ trong địa ngục là lệ quỷ không thể chuyển kiếp, không thể lên cầu Nại Hà.
Cho nên.
Địa ngục.
Chính là kết thúc của các cô ấy.
Các cô ấy hoặc là lưu lạc trong nơi hoang vu ở địa ngục, hoặc là bị quỷ sai và tuần kiểm địa ngục nắm trực tiếp đánh tan.
Giống như linh kiện của dây chuyền sản xuất và thu hồi phế phẩm, các cô ấy thuộc về loại phế phẩm cả hai giai đoạn đều không cần thiết nữa.
Xa xa.
Đội ngũ phụ nữ mặc sườn xám còn đang tha thướt đi về phía trước trong đài phế tích lập tức ngừng lại.
Đám phụ nữ đứng dưới dù, vẫn mỹ lệ như trước, phảng phất như hết thảy nơi này đều không liên quan gì tới bọn họ.
Trước đó, khi Châu Trạch xuống địa ngục lần đầu tiên anh đã từng gặp các cô ấy, các cô ấy chỉ đi qua đường hoàng tuyền, không có chút dừng lại, cũng không có chút lưu luyến.
Loại khí tức không ăn mĩ vị nhân gian này.
Gần như giống với hiện tại như đúc.
Bạn có thể nói các cô ấy cao lãnh.
Nhưng cùng lúc đó.
Cũng có thể là vì các cô ấy là khôi lỗi đã bị cắt đứt tình cảm.
Ngược lại, bà lão cầm đèn lồng đi phía trước đội ngũ dẫn đường bỗng nhiên ngẩng đầu.
Bà ta há miệng, lộ ra một ngụm răng đen.
- Ha ha... ...
Tiếng cười âm lãnh truyền ra từ trong miệng bà lão.
Ngay sau đó.
Bà lão phát ra một tiếng quát chói tai:
- Khí tức thật là dơ bẩn, thật khiến người buồn nôn!
- Đám phụ nữ đã đánh mất trinh tiết.
- Còn có liêm sỉ mà quay về địa ngục!
- Vì sao.
- Lại dám hy vọng xa vời tới việc đầu thai?
Thân hình bà lão bắt đầu không ngừng lóe lên.
Mỗi một lần lóe lên đều có nghĩa khoảng cách giữa bà ta và đám lệ quỷ đã kéo gần hơn rất nhiều.
Như vai diễn trong đoạn phim đang không ngừng chuyển đổi.
Rốt cục.
Bà ta cũng đi tới đống ngói vụn này.
Sau khi đi tới nơi này, bà lão mới phát hiện bên cạnh chín người phụ nữ này rõ ràng còn có hai người đàn ông.
Cũng may nơi này là địa ngục, chuyện như nam nữ hoan ái này rất ít tồn tại trong địa ngục. Dù sao thì tất cả mọi người đều không có thân thể, thiếu mất công cụ gây án cơ bản nhất.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao một số ác quỷ trốn ra được từ địa ngục, một khi trở lại dương gian có thân thể rồi, bọn họ bắt đầu điên cuồng mà thả lỏng bản thân. Bởi vì ở dương gian bọn họ mới có thể hưởng thụ chân chính, mà địa ngục càng giống với thế giới vô cấu mà đám hòa thượng hướng tới, tất cả mọi người đều "thanh tâm quả dục".
Ánh mắt bà lão quét qua Châu Trạch và luật sư An.
Không quá để ý tới.
Cứ lâu lâu địa ngục lại có ác quỷ chạy trốn ra được, mà loại cô hồn dã quỷ tán lạc nơi này lại càng nhiều.
Này cũng giống như đám manh lưu (1) hoặc dân du cư trong các thành phố lớn ở dương gian, ở trong thành phố lớn ngăn nắp tịnh lệ, kiểu gì cũng không thể tránh được sự tồn tại của đám người này.
(1) Manh lưu: chỉ người mà chủ yếu là người lao động, di cư từ nông thôn hoặc những trấn nhỏ lên những thành phố lớn mà không có mục đích
Trên thực tế, Châu Trạch là quỷ sai có thân phận, nhưng thứ nhất quỷ sai là nhân viên công vụ tầng dưới chót của âm ty, không có kiểu cách gì, cũng không có gì đặc biệt. Thứ hai, âm ty là đại biểu cho hệ thống chấp pháp của cõi âm, nhưng trong địa ngục không phải chỉ có một âm ty.
Bà lão này không thể nhìn ra thân phận của Châu Trạch cũng bình thường.
Giống như lãnh đạo cấp cao xuất hành thường muốn phong tỏa tuyến đường, mọi người vừa nhìn đã biết có nhân vật lớn xuất hiện.
Về phần công chức nhỏ cấp cơ sở, bạn có thể thấy, người đứng bên cạnh bạn vừa giành một phần giò với bạn trong chợ bán thức ăn chính là công chức cấp nhỏ.
Lực chú ý của bà lão vẫn đang đặt trên người chín nữ quỷ này.
Trên mặt bà ta mang theo vẻ ghét bỏ và khinh bỉ.
Đúng vậy.
Ghét bỏ và khinh bỉ!
- Thân là phụ nữ lại mất danh tiết, hoặc là trung trinh tới cùng, có thể kéo dài chuyện hương khói nhang đèn cho nhà chồng, tuyệt không hai lòng!
- Hoặc là tuẫn tiết mà chết, chết tới bằng phẳng thản nhiên!
- Đã đánh mất danh tiết còn oán hận không chịu nổi, tạo hạ sát nghiệp, quả là trơ trẽn và hổ thẹn!
- ... ... - Châu Trạch.
Vì sao anh cảm thấy tam quan của bà già này có chút vấn đề.
Dư độc phong kiến, dư độc phong kiến.
Cũng may tinh thần trọng nghĩa của ông chủ Châu không tăng cao, không chuuni đến độ đứng ra hét lớn một tiếng với bà già kia: - Bà đánh rắm!
Chỉ lặng lẽ đưng nép vào "góc tường" vẽ vòng tròn với luật sư An.
Chỉ thiếu điều chưa lẩm nhẩm:
Không nhìn thấy tôi không nhìn thấy tôi không nhìn thấy tôi...
Lúc này, trên mặt chín nữ quỷ lộ ra vẻ phẫn nộ, các cô ấy vốn là người đáng thương tới không thể đáng thương hơn, hiện tại, bọn họ lại bị bà lão này nhục nhã với phương thức như vậy, tức giận càng tăng nhiều!
Nơi này không phải đường hoàng tuyền, không phải phạm vi quản hạt trực tiếp của âm ty, nếu đặt ở những địa phương khác, lấy thân phận lệ quỷ của các cô ấy xuất hiện ở nơi này, sớm đã bị trấn áp. Nhưng ở chỗ này, các cô ấy còn có thể phẫn nộ.
Thậm chí.
Còn có thể phản kích!
Phương thức phản kích của lệ quỷ rất đơn giản.
Thấy mày khó chịu.
Liền giết chết mày!
Trên người các cô ấy vốn dính mạng người, ý thức cũng đã sớm mơ hồ, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất!
Chín lệ quỷ cùng đánh về phía bà lão.
Nhưng bà lão lại lù lù bất động.
Khi nữ quỷ tới gần bà ta thì.
Đèn lồng trong tay bà ta bỗng toát ra ngọn lửa màu đen.
Ngọn lửa chia ra làm chín, trực tiếp cuốn tới trên người chín nữ quỷ.
Trong lúc nhất thời, chín nữ quỷ đều bị giam cầm ngay tại chỗ, thừa nhận thống khổ dằn vặt do nghiệp hỏa thiêu thân.
Tiếng thét chói tai liên tiếp.
Thật khiến người nghe cảm thấy lo lắng.
- Không biết xấu hổ, đám phụ nữ không tuân thủ trinh tiết, coi như các người đến đúng chỗ, nơi đây mới là nơi bọn mày nên tới!
Bàn tay bà lão mở ra, bên trong lộ ra một chồng giấy xinh xắn, có chút giống với giấy được cắt thành hình trang phục nhỏ.
Bàn tay hất một cái.
Trang giấy bay ra ngoài.
Phân biệt rơi vào trên người chín nữ quỷ.
Trong lúc nhất thời.
Chín nữ quỷ này đều được mặc sườn xám tịnh lệ.
Nghiệp hỏa tiêu tán.
Chín nữ quỷ mặc sườn xám lập tức trở nên yên tĩnh trở lại.
Như từng con từng con rối gỗ, nhu thuận tới không thể nhu thuận hơn.
Trong lòng ông chủ Châu âm thầm tắc lưỡi.
Tam quan của bà già này thực sự lệch lạc tới khủng bố.
Nhưng thủ đoạn của bà ta lại giống với tam quan của bà ta, cũng lợi hại đến mức không thể tưởng được.
Đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy thủ đoạn thu phục lệ quỷ giống như vậy, rất có tư thái.
Quả nhiên địa ngục quá nguy hiểm, bên trong có quá nhiều lão đại.
Nói một cách khách quan.
Vẫn là dương gian thoải mái hơn một chút.
Chín nữ quỷ đứng ngay ngắn. Lúc này, thần vận trên người các cô ấy đã giống đám phụ nữ mặc sườn xám phía dưới tới bảy tám phần.
Chỉ thiếu một chút trang điểm cộng với cây dù trên tay.
Bà lão vỗ vỗ tay.
Dường như bà ta cảm thấy thoải mái trong lòng.
Như một người mắc chứng bệnh cưỡng chế cuối cùng cũng có thể biến thứ đồ không thuận mắt trở thành thuận mắt, tâm tình cũng trở nên vui thích không ít.
Nhưng ngay sau đó.
Bà lão bỗng nghiêng đầu.
Nhìn về phía Châu Trạch và luật sư An.
- Các người không nhìn xem rốt cuộc đây là nơi nào, đám tiểu quỷ cấp thấp nhất như các ngươi có tư cách đặt chân tới đây sao!
Trái tim của Châu Trạch và luật sư An nảy lên.
Đều có thể cảm ứng được vào lúc này, khí cơ của đối phương đang ngưng tụ lại.
Bà ta đang chuẩn bị đánh bọn họ!
- Mà thôi mà thôi, lão thân cũng không phải người âm ty, dựa vào cái gì mà quản việc vớ vẩn của âm ty.
Trái tim của Châu Trạch và luật sư An lại buông xuống.
Quỷ sai dương gian đi tới địa ngục.
Giống như sở trưởng đồn công an vào thủ đô vậy.
Ở nơi rừng núi, bạn là vương, nhưng một khi vào thủ đô, nói khó nghe một chút, một tấm biển hiệu cửa hàng rơi xuống đập trúng mười người, có thể trong số mười người này đã có tới mấy quan nhân có thân phận cao hơn bạn.
Dường như cũng vì thế, từ nhiều năm trước thủ đô bắt đầu hủy đi rất nhiều bảng hiệu.
Nói chung,
Tại địa ngục.
Có thể nhận thua cứ nhận thua đi.
Thật ra, đây vốn không phải chuyện nhận thua hay không nhận thua, nếu Châu Trạch và luật sư An là người có thân phận hoặc là sai dịch âm ty thông thường, có lẽ cùng lắm là đánh nhau thôi.
Tuy rằng âm ty không quản được tới nơi này, nhưng trên danh nghĩa, âm ty vẫn là bộ môn chủ quản của địa ngục.
Nhưng luật sư An lại là người thân mang tội, một khi anh ta lộ ra khí tức, bị người bên ngoài phát hiện, nói không chừng sẽ có một đống lớn tuần kiểm thậm chí là phán quan lập tức xuất hiện.
Châu Trạch lại càng khoa trương hơn, nếu để ý thức của cái vị trong cơ thể anh thức tỉnh, nói không chừng ngay cả lão yêu quái gì đó cũng có thể bỗng nhiên xuất quan giết tới đây để báo thù năm đó.
Nhưng lời và động tác kế tiếp của bà lão lại khiến trái tim mới vừa buông lỏng của hai người nhấc lên lần nữa.
- Nếu đã thêm mấy cô nương, ngại gì thu thêm mấy nô bộc, để lão thân thu nhận các người đi.
- Ở chỗ lão thân đây.
- Chí ít các người cũng không lâm vào cảnh bị quỷ sai tróc nã.
Dứt lời.
Bàn tay bà lão lại một lần nữa mở ra.
Lần này.
Trong lòng bàn tay vẫn là hai trang giấy.
Nhưng Châu Trạch và luật sư An lại trực tiếp thấy rõ.
Giấy màu xanh nhạt.
Mang mũ cao.
ĐM!
Đây không phải quần áo của thái giám triều đại nhà Thanh sao!
- Đi!
Bà lão vung tay lên, hai bộ y phục bay thẳng về phía Châu Trạch và luật sư An.
Ừm.
Nếu thật sự là cô hồn dã quỷ đang chạy trốn bốn phía trong địa ngục.
Đoán chừng chỉ còn cách nhận mệnh.
Thậm chí còn vui vẻ như ăn mật.
Dù sao thì ở lại nơi này hầu hạ, cũng không lo gặp phải nguy hiểm bị đám đui mù giữ gìn trật tự đô thị bắt đi.
Dù sao thì bọn họ cũng chết rồi, còn có gì phải lo lắng nữa?
Bạn không thấy thời cổ đại có biết bao nhiêu binh sĩ vì nhai một miếng cơm mà bản thân phải cắt trứng tiến vào cung sao?
Nhưng Châu Trạch và luật sư An lại không giống vậy.
Bọn họ còn có thân thể, còn có thân phận ở dương gian.
Bọn họ còn có cuộc sống tốt đẹp đang chờ bọn họ.
Cho dù bọn họ muốn dùng kế sách tạm thích ứng cũng không khả thi. Không nói đến biểu hiện của chính nữ quỷ lúc trước, dường như bộ y phục này còn có tác dụng khống chế linh hồn, cho dù chỉ lưu lại chút bóng ma ở sâu trong linh hồn mình, nhưng đối với đàn ông, đó là chuyện không thể nào!
Thử nghĩ một chút xem.
Nếu một người đàn ông bình thường.
Ở sâu trong linh hồn mình, cũng chính là sâu trong tiềm thức mình, tự cho rằng mình là một tên thái giám.
Đây là chuyện kinh khủng tới độ nào?
Luật sư An xuất thủ trước, tay trái của anh ta hóa thành xương trắng, trực tiếp xé nát bộ quần áo trước mặt.
Châu Trạch sửng sốt một chút.
ĐM.
Anh đã ra tay rồi, vì sao không trực tiếp xé toang cả hai bộ đi?
Móng tay của Châu Trạch cũng dài ra.
Xé nát bộ y phục trước mặt mình.
Nếu đã ra tay thì cái gì cũng không cần sợ nữa, hai người đàn ông đứng song song chung một chỗ.
Nếu khí tức bị tiết lộ ra ngoài thì cứ tiết lộ ra ngoài đi.
Hiện tại.
Chỉ có thể cầu khẩn nơi này không thuộc phạm vi quản hạt của âm ty, sẽ không khiến các lão đại khác của âm ty chú ý tới.
Đương nhiên.
Nên làm vẫn phải làm.
Đây là vì tôn nghiêm của đàn ông!
Thấy bộ quần áo mình ban thưởng bị xé nát.
Bà lão không những không giận mà còn cười.
Nói:
- Tốt, rất tốt, rất tốt.
Nói xong.
Bà lão lại lùi về phía sau một bước.
Dường như bà ta đã nhìn ra hai người đàn ông này không phải người bình thường.
Nhưng bà ta không bỏ qua, lập tức vỗ tay hô lên:
- Các cô nương.
- Tiếp khách!
Bạn cần đăng nhập để bình luận