Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 363: Lòng đang rỉ máu

Sau khi tỉnh lại, Bạch Oanh Oanh nói muốn pha trà cho Châu Trạch, nhưng bị Châu Trạch cự tuyệt. Ngược lại anh chỉ kêu Bạch Oanh Oanh rót cho mình ba ly nước lọc lớn, uống một mạch cạn sạch ba ly. Lúc này, Châu Trạch mới cảm thấy trong lòng ổn định hơn không ít.
Lúc trước, trong mơ, loại cảm giác quay cuồng kia khiến bản thân anh khó có thể chịu đựng nổi. Cho dù hiện tại đã tỉnh lại, Châu Trạch vẫn cảm thấy lòng còn sợ hãi như trước, giống như anh đã ở trong bể bơi chơi một buổi chiều mới ra ngoài vậy. Thậm chí anh không cách nào khống chế trọng lực của cơ thể, ngay cả đi bộ cũng hơi lắc lư.
Tiểu loli vẫn ngồi bên giường Châu Trạch, không hề rời đi, như một đầu chó săn trung thành, thời thời khắc khắc chuẩn bị.
Thậm chí Châu Trạch còn có thể nhìn ra vẻ tham lam không che giấu chút nào từ trong mắt cô ấy.
- Anh xem chứng nhận quỷ sai của anh thử đi. - Tiểu loli nhắc nhở: - Hẳn là phía trên có lệnh truy nã mới nhất.
Châu Trạch duỗi tay đè lên trán của mình, do dự trong chốc lát, mới dùng tay kia mở chứng nhận quỷ sai ra. Vài tờ phía trước không có gì thay đổi, thế nhưng phía sau lại xuất hiện hai tờ lệnh truy nã mini.
Phía trên có ảnh chụp cùng với cuộc đời đối phương, thậm chí còn bao gồm vị trí hiện tại.
Một nam một nữ.
Nam ở Như Cao.
Nữ ở Thông Châu.
Đều nằm trong phạm vi Thông Thành. Dù sao dưới Thông Thành cũng có sáu huyện một thành phố.
Châu Trạch châm một điếu thuốc. Thành thật mà nói, anh ngược lại không có cảm giác quá khích đối với đồ vật trong lệnh truy nã. Hiện tại, cả người anh vẫn đang hỗn loạn… Mấu chốt là một roi kia, cho dù ở trong mơ, vẫn cảm thấy thực tế như thế.
Ngoại trừ thương tổn sau cùng.
Những chuyện đã xảy ra phía trước đều chân thật như vậy.
- Chúng ta chuẩn bị lên đường đi bắt bọn chúng đi. Đây chính là cá lớn, công trạng đưa tới cửa, nếu chúng ta có thể đánh tan bọn họ ngay tại chỗ, chôn vùi bọn họ, tương đương với công trạng khi đưa mười vong hồn xuống địa ngục. Nếu như chúng ta có thể bắt sống bọn họ lại, đưa về địa ngục thông qua Cửa Địa Ngục, có thể đạt được công trạng của hai mươi vong hồn!
- Hiện tại điểm công trạng của anh là hơn ba trăm phần một ngàn.
- Có ý là chỉ cần anh bắt được đám tội phạm truy nã đã trốn khỏi địa ngục kia, công trạng sẽ đạt đến mức đủ thăng tới bộ đầu. Đến lúc đó, cũng giống như cách mình đã bức bách cái vị Thường Châu kia, lại tới bốn phía bắt mấy quỷ hồn làm tay sai, anh có thể chính thức tấn chức thành bộ đầu.
Tiểu loli rất giống một người nội trợ hiền từ.
Đang cố gắng hết sức quy hoạch bản kế hoạch và phương hướng phát triển trong tương lai cho người chồng không biết phấn đấu của mình.
Có thể nói là tan nát trái tim.
Nhưng Châu Trạch lại không mấy quan tâm tới cái gọi là tích điểm này. Chí ít từ biểu hiện tới thần thái của anh, có vẻ như là vậy.
Anh chỉ nhíu nhíu mày, hỏi:
- Sao đám tù phạm này chạy thoát được?
Đúng vậy.
Châu Trạch rất tò mò.
Vì sao đám tù phạm này có thể chạy ra được?
Không phải địa ngục có Thập điện Diêm La, Địa tạng vương Bồ Tát sao?
Còn có Âm binh đếm không hết, lại thêm âm ty khổng lồ trấn áp, sao có thể để vong hồn chạy thoát được?
- Loại chuyện này không cần chúng ta để ý quá nhiều. Cấp bậc hiện tại của chúng ta không thể để ý nổi chuyện ấy. Chỉ có điều, nếu như anh nhất định muốn biết, tôi có thể nói một chút cho anh hiểu.
- Trong địa ngục cũng không phải bền chắc như thép. Bên trong nó cũng có các thế lực khác nhau. Các thế lực ấy cũng lục đục với nhau, tranh đấu gay gắt. Thật ra, mỗi một lần bạo động hay có ác quỷ bỏ chạy khỏi địa ngục, trong này đều không thoát khỏi nguyên nhân có thế lực phía trên nào đó nhúng tay.
- Âm Dương chia làm hai đường, nhưng cũng như hoàng đế dương gian vẫn luôn nghĩ rằng, cho dù bản thân mình đi rồi, vẫn có thể xưng vương xưng bá trong địa ngục… Cho nên khi xây dựng lăng tẩm, bọn họ lấy hình nộm bằng gốm thậm chí là người sống tuẫn táng theo. Đợi sau này có thể cùng mình đánh giết xuống địa ngục.
- Thật ra đám nhân tài kiệt xuất địa ngục vẫn không buông tha ý định muốn thẩm thấu tới dương gian. Trong những tên ác quỷ này thậm chí còn có một hai người là quân cờ trong tay lão đại nào đó. Nhưng nếu bọn họ chỉ thả đơn lẻ một vài người ra thì quá khó nhìn, cho nên thường thường bọn họ sẽ tạo ra cục diện như địa ngục bạo động, từ đó để một hai quân cờ của mình ẩn giấu bên trong, đưa bọn họ hoàn dương.
- Phần lớn ác quỷ lẩn trốn được đều là đối tượng quỷ sai chúng ta cần truy nã, mà đám nhân vật phụ được thả kèm này cũng thành thuốc bổ để quỷ sai chúng ta lên cấp.
- Nhưng anh cũng biết, một hai người có ô dù kia cũng không dễ bắt như vậy. Thậm chí trên mặt thực lực, bọn họ còn khủng bố hơn cả quỷ sai chúng ta. Đương nhiên, nếu như chúng ta có thể bắt được bọn họ, khen thưởng sẽ càng lớn hơn nữa. Mặc dù sẽ đắc tội với lão đại nào đó, nhưng âm ty có quy trình độc lập thuộc về mình.
- Vẫn có chút khó hiểu.
- Lấy một thí dụ, chính là cái vị ở Dung Thành đã giết rất nhiều quỷ sai như chúng ta. - Tiểu loli nhìn Châu Trạch: - Ha ha, tôi cảm thấy rất có thể anh ta chính là một ác quỷ đặc thù lẩn trốn trong vụ bạo động hai năm trước.
- Nếu như anh có thể tìm cơ hội nhìn bộ dáng linh hồn chân thực của anh ta, nhất định sẽ thấy nó vô cùng, vô cùng thê thảm. Cơ bản là anh ta đã bị ngược tới không thành hình người.
- Kể cả người phụ nữ tên Đường Thi kia, chắc chắn dáng dấp linh hồn đích thực của cô ấy sẽ không có vẻ cợt nhã như dáng vẻ của cô ấy hiện giờ, còn thích mặc tất chân váy ngắn...
Tiểu loli không tự chủ được suy nghĩ tới người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh Châu Trạch.
Thử nghĩ xem, không thiếu thanh niên bị trở ngại “công năng” đối với người đẹp nhân tạo. Nếu bọn họ biết trong thân thể này ẩn giấu một linh hồn rách nát, bị ngược đãi tới thê thảm vô cùng, sợ rằng “trở ngại công năng” kia sẽ càng thêm lớn hơn.
Mà đối với Châu Trạch, đó chẳng khác gì trở ngại càng thêm trở ngại.
- Vậy tôi thì sao? - Châu Trạch chỉ chỉ bản thân mình.
- Anh thuộc về trường hợp đặc biệt. Trước đây cái tên điên kia muốn chơi trò di hoa tiếp mộc, khiến chị mình vui vẻ. Nhưng bản thân anh lại khác, rốt cuộc sự kiện kia là ai đang đùa ai, còn chưa thể rõ ràng.
- Hơn nữa anh không thuộc về phạm trù ác quỷ. Anh chỉ mới cọ cọ ở phía ngoài đã kết thúc, trở lại dương gian, anh còn chưa tiến vào địa ngục.
Châu Trạch đưa tay xoa xoa trên đầu tiểu loli.
Tiểu loli cười khúc khích với anh.
Giờ này khắc này.
Một màn này.
Như một cặp cha con ngu dại đang ngồi cùng một chỗ, an ủi sinh hoạt gian khổ.
- Nếu như anh muốn đề phòng cái vị trong cơ thể chiếm lấy thân thể anh, phương pháp tốt nhất chính là từng bước từng bước leo lên, không ngừng được âm ty sắc phong, dùng cáo mệnh của âm ty cùng với thân phận của anh trấn áp ngược lại anh ta!
Tiểu loli cảm thấy mình mệt mỏi quá.
Thật sự rất mệt mỏi.
Muốn thôi động một đầu cá muối nảy sinh tính năng động chủ quan, thật sự là chuyện rất gian nan, cũng rất khó.
- Tỷ như chứng nhận quỷ sai của anh vốn đã khác hẳn người khác. Cho dù là tôi cũng không cách nào so sánh với anh, đây là cơ hội của anh!
Tiểu loli chỉ vào chứng nhận quỷ sai của Châu Trạch, rất nghiêm túc nói.
Nói trắng ra, ý của tiểu loli là thứ bày trước mặt Châu Trạch anh, cho tới bây giờ vẫn không phải đại đạo dương quan gì, mà là một chiếc cầu độc mộc, không có đường lui. Anh chỉ có thể dựa vào con đường này đi về phía trước, nếu không, thời gian anh bị người ta triệt để chiếm lấy sẽ không còn xa nữa.
Châu Trạch lại uống một ngụm nước, đứng lên, duỗi lưng nói:
- Vậy trước tiên chúng ta đi bắt cái vị đang ở Thông Châu đi. Người ta là nữ, đời trước là một kẻ bán ma túy, bị xử bắn. Hiện tại vị trí của cô ta trên chứng nhận quỷ sai là khu Thạch Cảng trấn Thông Châu… Chỉ có điều, vị trí được đánh dấu này tới từ đâu vậy?
- Mắt Âm ty còn khủng bố hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta. Chỉ cần cô ta không có biện pháp đặc biệt nào đó, có thể che giấu hành tung, cô ấy ở nơi nào chúng ta cũng có thể biết. Hơn nữa chờ khi chúng ta đến thôn trấn kia, còn có thể có cảm ứng càng thêm cụ thể hơn.
- Vậy chúng ta đi bắt cô ta trước đi. - Châu Trạch suy nghĩ một chút, lại nói: - Nhiều ác quỷ như vậy, nhưng ở Thông Thành chỉ có hai thôi sao?
- Sau khi anh bắt xong ác quỷ ở Thông Thành, cũng có thể tới địa phương khác đi bắt tiếp. Không phải anh có một tiểu đệ ở Thường Châu sao? Anh có thể dễ dàng đi giúp đỡ anh ta.
- Ah, đúng rồi, lần bắt ác quỷ này, cho dù là anh đưa chúng xuống, tôi chỉ giúp đỡ, nhưng cũng có thể nhận được một chút công trạng.
Tiểu loli đang ám chỉ vì sao bản thân cô ấy lại tích cực như vậy.
Hai người mới vừa đi xuống tầng, Châu Trạch vừa liếc mắt đã nhìn thấy Hứa Thanh Lãng đang nằm trên ghế sa lon, trên mặt là một lớp mặt nạ mỹ dung.
Châu Trạch sửng sốt một chút.
Sau đó khóe miệng anh lộ ra ý cười, trực tiếp đi tới, một đấm nện trên ngực Hứa Thanh Lãng.
- CMN!
Hứa Thanh Lãng che lồng ngực của mình, trực tiếp rơi xuống từ trên ghế salon. Cậu ta vạch lớp mặt nạ dưỡng da trên mặt ra, rất khó hiểu nhìn Châu Trạch:
- Tôi mới vừa tỉnh lại, thân thể còn yếu.
- Cậu tỉnh là tốt rồi. - Châu Trạch ngồi xuống ghế sa lon: - Đợi lát nữa tôi phải ra ngoài, cậu nấu cơm đi.
- ... ... - Hứa Thanh Lãng.
Tuy nói cậu ta rất bất mãn với loại đãi ngộ này, nhưng lão Hứa vẫn lên tầng vào phòng bếp nấu cơm. Đối với người giỏi nấu nướng, làm ra đồ ăn tinh xảo cho người bên cạnh mình nhấm nháp, vốn là một việc khiến bọn họ cảm thấy hưởng thụ.
Hơn nữa trong lòng Hứa Thanh Lãng cũng hiểu, trong thời gian bản thân mình hôn mê, đã khiến người bên cạnh gặp phải không ít phiền phức. Có đôi khi cậu ta còn có thể cảm giác được, mỗi ngày Châu Trạch đều đang tỉ mỉ kiểm tra thân thể mình.
Chờ Hứa Thanh Lãng lên tầng rồi.
Châu Trạch hỏi lão đạo bên cạnh:
- Sao cậu ta tỉnh lại được?
- Giá phòng giảm, hù cậu ta tới mức phải mau tỉnh lại chuẩn bị bán tháo.
- Ha ha.
Châu Trạch lắc đầu, một bộ dạng không cho là đúng.
Hiện tại.
Phòng ở.
Thì tính là gì?
Lúc này, trên TV lớn ở tầng trệt đang phát tin tức, trận chung kết World Cup Pháp đánh bại Croatia, bưng lấy cúp vô địch.
Sau đó.
Hình ảnh tin tức biến đổi, hình như là đang phỏng vấn đoàn công tác khảo cổ đào móc ở bên ngoài. Hẳn là bọn họ mới đào ra được cổ mộ gì đấy, hẳn là bên trong có chứa thật nhiều văn vật.
Nhìn trên mặt nhân viên công tác không ức chế được ý cười, Châu Trạch đã rõ ràng.
- Lại đào được cổ mộ à? - Châu Trạch hỏi.
- Đúng vậy. - Lông mày lão đạo nhíu lại, theo bản năng đặt một ly trà trước mặt Châu Trạch, sau đó quả quyết kéo dài khoảng cách.
- Ha ha, nói đến cổ mộ… Đúng rồi, lão đạo, kim tệ ngân tệ của tên thổ địa gia kia ông để ở chỗ nào vậy?
Châu Trạch vừa hỏi vừa cầm lấy ly trà trước mặt, nhấp một ngụm nho nhỏ.
Tiền.
Rốt cục cũng không còn là vấn đề nữa.
Nhiều kim tệ ngân tệ như vậy.
Cho dù không mua nhà, nhưng nhiều kim loại hiếm đặt trong nhà như vậy, muốn chống lại lạm phát thật không thành vấn đề.
Quan trọng nhất là.
Châu Trạch còn mơ ước có thể giống như quỷ keo kiệt, không có chuyện gì làm thì cứ nằm trên núi vàng núi bạc ở nhà mình, sau đó phê phán một vài tội ác của xã hội tư bản chủ nghĩa.
- Này... ...
- Làm sao vậy?
- Ở chỗ này.
Lão đạo nhút nhát đưa tay chỉ TV.
- Lúc đó chúng ta đi quá vội, lại có người đến, căn bản là bần đạo không kịp lấy gì. Cảnh sát Trương đang đứng bên cạnh nói những thứ này đều là văn vật, cần phải nộp lên cho quốc gia.
- Răng rắc! ! !
Trên mặt Châu Trạch vẫn lộ vẻ nụ cười nhàn nhạt như trước.
Nhưng chén trà trong tay anh đã trực tiếp bị anh bóp nát.
Trên ngón tay có máu tươi thuận theo mảnh vỡ ly trà cùng nhau rơi xuống đất.
Phảng phất như tim của anh.
Cũng chảy máu theo... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận