Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1095: Đại phản diện An Bất Khởi (1)

Cảnh xe tông vào đuôi xe liên hoàn phát sinh.
Ngay sau đó là tiếng còi xe đầy gắt gỏng.
Tiếp theo lại là tiếng cãi nhau và la ó.
Mười mấy chiếc xe liên hoàn tông vào đuôi xe, nhưng ngoại trừ thân xe bị tổn thương ở một mức độ ra, ngược lại không có ảnh hưởng gì quá nghiêm trọng, trong giây phút nheo mắt ngắn ngủi, đám tài xế đều lựa chọn thắng xe khẩn cấp.
Vụ nổ vừa rồi.
Chẳng qua chỉ là một trận pháo phông.
Cũng không phải là Phật Môn Nghiệp Hỏa.
Mà người đàn ông mang khẩu trang đang bị bao vây ở bên đó.
Thì đang buông thõng hai tay xuống.
Bên trong con mắt còn lại.
Còn sót lại.
Là cô đơn và khinh thường, anh ta đang nhìn An Bất Khởi, An Bất Khởi thì lại nhún nhún vai.
Nói với Châu Trạch ở bên cạnh:
- Ông chủ, có vài người, chính là như vậy, không cứu được.
Châu Trạch là là có chút dở khóc dở cười, nhìn luật sư An, nói:
- Tôi nói này, lúc đó, rốt cuộc thì anh đã đóng nhân vật phản diện bao nhiêu lần rồi vậy, làm sao lại luôn dây vào loại người đàng hoàng này?
Lần trước là ông cố nội của lão Trương, thật ra thì từ trên người lão Trương là có thể thấy được rốt cuộc lão đầu mũi đỏ đó là người như thế nào, sự thật cũng đã chứng minh lão đầu đó đúng thật là một “người” tốt.
Tính từ lúc Châu Trạch vào nghề tới nay, cũng khó gặp được một trung tầng của âm ti lại công tâm như vậy.
Lúc này, người đàn ông mang khẩu trang trước mắt này, thật ra thì cũng tương tự, vừa mới rồi đã bỏ qua cơ hội cá chết lưới rách, thậm chí ngay cơ hội phát tiết buông thả bản thân cuối cùng trước khi chết mà anh ta cũng lựa chọn buông bỏ.
Mà luật sư An.
Lúc trước thế nhưng đã đứng ở phía đối lập với hai người đó.
Hai người tốt đều hận luật sư An đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Có thể thấy được luật sư An năm đó, lúc anh ta trở thành tuần sứ kim bài, rốt cuộc đã bị thần ma chán ghét như thế nào, đoán chừng so với đại thái giám Đông Xưởng thời cổ đại cũng không có gì khác biệt.
Hoàn toàn chính là khiến cho chính đạo không thể dang thứ được nha.
Luật sư An có chút bất đắc dĩ thở dài, nói:
- Người ở dưới mái hiên, mệnh không do mình quyết nha.
Đều là xã hội sai, tôi vẫn rất thuần khiết.
Châu Trạch đi tới trước mặt người đàn ông mang khẩu trang.
Hỏi:
- Đến Thông Thành, là để tìm chứng nhận quỷ sai?
Người đàn ông mang khẩu trang gật đầu một cái.
Châu Trạch cũng gật đầu một cái.
- Vậy thì rất tiếc, xin lỗi.
Người đàn ông mang khẩu trang cười một tiếng, khẩu trang của anh ta quá mỏng, mỏng đến mức khiến Châu Trạch phải suy nghĩ rốt cuộc anh ta mang cái khẩu trang này thì có nghĩa lý gì.
Chẳng qua là.
Lúc Châu Trạch nâng móng tay lên chuẩn bị xuyên thấu cơ thể của đối phương.
Cơ thể của đối phương bỗng nhiên giống như một trái bóng bay bị xì hơi.
Trực tiếp teo lại.
Mà ở phía xa, con rối lão thái bà vừa mới bị Oanh Oanh đánh bay lại đứng lên lần nữa, hai tay hai chân lấy một loại tư thế cực kì quỷ dị leo lên tòa nhà trước mặt, di chuyển nhanh chóng giống như một con nhện vậy!
Lúc này Oanh Oanh cũng thằng bé trai xông lên, hai con cương thi đồng thời ra sức, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo phương hướng mà con rối kia đang muốn chạy trốn!
Chẳng qua là.
Châu Trạch vẫn không có động tĩnh.
Cũng không gọi Oanh Oanh cùng thằng bé trai trở lại, anh ung dung thong thả gỡ phần bụng của người đàn ông mang khẩu trang ra.
Bên trong.
Không có bao nhiêu máu tươi tràn ra.
Có vẻ hơi khô khốc, giống như một lòng sông đã lâu không có mưa, khắp nơi đều là nứt nẻ khô cằn.
Nhưng mà.
Lúc móng tay của Châu Trạch từ từ đâm vào.
Một lực lượng ở bên trong, bắt được móng tay của Châu Trạch.
Châu Trạch khẽ mỉm cười.
Từ từ rút móng tay ra ngoài.
Từ trong bụng của người đàn ông mang khẩu trang.
Lại xuất hiện một đứa trẻ sơ sinh gần như còn chưa mở mắt.
Bàn tay nhỏ kia của đứa trẻ sơ sinh bắt lấy móng tay trên ngón tay cái của Châu Trạch.
Được Châu Trạch lắc lư gỡ ra một cách chậm rãi.
Luật sư An đứng ở bên cạnh hít sâu một hơi, lại nặng nề thở ra, cực kì kinh ngạc nói:
- Ông chủ, vẫn là anh mắt sáng như đuốc.
Mới vừa rồi.
Ngay cả luật sư An cũng gần như cho là đối phương chơi chiêu ve sầu thoát xác, bản tôn của anh ta, là con rối lão thái bà kia, hay nên nói là, bản tôn ở bên trong cơ thể của con rối lão thái bà.
Nhưng ai có thể nghĩ tới.
Lần này hoàn dương.
Đối phương lại lựa chọn đặt bên tôn ở bên trong cơ thể đứa trẻ sơ sinh nhỏ bé này.
Tất nhiên, luật sư An đang biểu hiện ra cái vẻ mặt như vậy, nhưng anh ta có thực sự bị gạt hay không, khó mà nói được, bởi vì anh ta cũng không di chuyển, không đi cùng đám người Oanh Oanh cùng đuổi theo con rối kia.
- Canh Thần à, lần này anh chơi thật đủ đặc biệt nha.
Luật sư An còn nhớ năm đó bản thân và đám người Phùng Tứ cùng nhau lập kế hoạch hố vị trước mắt này, rõ ràng cũng đã sắp thành công rồi, kết quả, vẫn bị vị này chạy thoát ở giây cuối cùng.
Đúng vậy.
Lúc trước cũng đã khó giết như vậy rồi.
Bây giờ muốn giết anh ta.
Sao có thể dễ dàng như vậy được đây?
- An Bất Khởi, đã nhiều năm như vậy, anh vẫn không biết xấu hổ như vậy.
Đứa trẻ sơ sinh mở miệng nói chuyện, giọng nói mang theo chút giọng sữa bập bẹ của trẻ con.
Luật sư An khẽ mỉm cười:
- Cám ơn đã khen ngợi.
Châu Trạch lắc lắc móng tay của mình một chút.
Bàn tay nhỏ đang nắm lấy móng tay của đứa trẻ sơ sinh cũng lắc qua lắc lại một chút.
- Anh đã có được chứng nhận chưa?
Châu Trạch hỏi.
Đứa trẻ sơ sinh nhoẻn miệng, cười đến cực kì ngây thơ.
Nói:
- Anh muốn thả tôi đi sao?
Luật sư An nghe vậy, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi, nhưng bản thân Châu Trạch còn đang ở nơi này, bất luận ông chủ nhà mình quyết định làm gì, chân chó như anh ta đây, cũng không có chỗ để can thiệp thay đổi quyết định đó.
- Có ý nghĩ này, hẳn là anh không chỉ có một mình đi?
Ông chủ Châu không có hứng thú làm xà tinh hay bò cạp tinh.
Bắt một ông nội sau đó dẫn tới một đám hồ lô biến tới giày vò.
Cộng thêm.
Mặc dù đối phương khiến cho anh có một chút kiêng kỵ, nhưng kiểu tự do phóng khoáng mà đối phương đã thể hiện ra kia, khiến Châu Trạch cảm thấy nếu không giết anh ta, trong lòng cũng vẫn có thể tiếp nhận được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận