Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1687: Chuyện này thì rất khó đấy (1)

Mệt quá.
Thật là mệt.
Nhưng lại không ngủ được.
Ngủ thì không thể nào ngủ được rồi, nhưng ý thức lại vẫn đang không ngừng lang thang ở bên trong sự tan rã vã ngưng tụ.
Dần dần.
Hình như ánh sáng chung quanh không còn sáng như trước nữa, tạp âm ở bên tai cũng từ từ bắt đầu biến mất.
Cũng không biết rốt cuộc là đã qua bao lâu.
Lúc Châu Trạch thực sự có thể mở to mắt ra.
Phát hiện bản thân đang nằm ở trong một vùng u ám.
Trên người, dường như vẫn còn mùi vị của than củi nướng, những mùi này tràn đầy vào trong mũi của anh, đuổi cũng không đi.
Chỉ cần bạn còn muốn hô hấp, thì chắc chắn phải cùng hít cả nó vào thưởng thức một phen.
Sau khi ý thức bắt đầu dần dần khôi phục, loại cảm giác phảng phất như toàn thân cao thấp đều bị bàn ủi điện giày xéo qua này cũng từ từ rõ ràng hơn.
Cũng may.
Đau đớn đúng là một liều thuốc tốt.
Châu Trạch nghiêng đầu nhìn chung quanh một chút.
Phát hiện mình đang nằm ở trên giường bệnh.
Chỉ là chung quanh giường bệnh máy móc hơi nhiều.
Hơn nữa cảm giác ở chỗ cổ họng và lỗ mũi đều cảm thấy rất khó chịu.
Châu Trạch cố gắng khiến cho tầm mắt của mình nhìn xuống bên dưới.
Anh nhìn thấy một cái ống nhỏ bé.
Ông chủ Châu – người đã từng làm bác sĩ – đương nhiên hiểu rõ đây là thứ gì, thứ đồ chơi này đi vào trong lỗ mũi của anh, một đường kéo dài đến tận trong dạ dày.
Nhưng trên thực tế, chen thứ đồ chơi này vào trong thực quản thực sự là cực kì thống khổ, ai dùng thì sẽ hiểu.
- Két...
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Một bóng dáng quen thuốc đi tới, ông ta đi tới trong góc trước, mở một cái nồi cơm điện ra, lấy ra một bát đầy.
Ngay sau đó, ông ta mang theo chén đũa tới, ngồi xuống ở bên cạnh giường.
Ông ta đang nhìn Châu Trạch.
Châu Trạch cũng đang nhìn ông ta.
Lão đạo sửng sốt một chút.
Ngay sau đó, ngay cả rau cải muối Ngô Giang ở trên tay ông ta cũng bị hù dọa đến rơi xuống.
- Ông chủ, ông chủ, anh tỉnh rồi sao?
Giọng nói của lão đạo có chút suy yếu, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nhưng nếu như ông ta có thể xuất hiện ở nơi này, điều này cũng có nghĩa là ông ta đã thoát khỏi nguy hiểm do ngộ độc thực phẩm.
- Tôi...
Châu Trạch muốn nói, lại không nói ra được, chỉ cảm thấy giọng nghẹn đến khó chịu, nóng rát lên.
- Ông chủ, anh đừng động đậy, anh đừng động đậy, lại nghỉ ngơi thêm một chút, nghỉ ngơi thêm một chút.
Châu Trạch buông tha giãy giụa.
Ngay sau đó.
Bên tai truyền đến tiếng ăn cháo của lão đạo.
- Ông chủ, anh cũng đã hôn mê năm ngày rồi, nhưng hù chết tôi rồi, ừm sau khi ra ngoài, hỏi bác sĩ, bác sĩ nói anh bị điện giật, ông chủ, sao anh có thể không cẩn thận như vậy chứ?
Tôi là bị sét đánh…
- Ông chủ, dạo này tôi cũng không dám đặt đồ ăn ở trong nhà ăn nữa rồi, cảnh sát điều tra ra được, nói là ông chủ nhận thầu nhà ăn kia, tiểu tam lên chức mà không thành công, cho nên cố ý thêm thuốc trừ sâu DDVP vào bên trong canh thịt rùa.
- Thật trùng hợp là, ngày hôm đó mọi người ăn cơm sớm, đặt đồ ăn cũng đặt sớm hơn, cộng thêm việc canh thịt rùa cũng không có người nào mua, sau khi tôi ăn canh xảy ra chuyện thì nhà ăn đã lập tức bị đóng cửa.
- Cho nên, chỉ có một mình lão đây lấy thân thử độc mà thôi
- Sì sụp sì sụp... Sì sụp sì sụp…
Lão đạo húp cháo đến đầy hứng thú.
- Ông chủ, dựa theo lời anh nói trước đó, không có sự phân phó của anh, lão cũng không dám tự tiện xuất viện, cũng không dám liên lạc với mấy người luật sư An.
- Mấy ngày gần đây, lão vẫn luôn túc trực ở bên người anh.
- Cơm trong nhà ăn, lão cũng không dám ăn nữa, đồ ăn bán bên ngoài, lão cũng không dám mua, mua chút gạo, lại thêm một cái nồi cơm điện.
- Lão đây ấy.
- Cứ mỗi ngày nấu chút cháo ăn một chút, lại ăn kèm với chút rau cải muối ớt đậu phụ cay gì đó, cũng không tệ lắm.
Thật ra thì, tình trạng cơ thể của lão đạo hiện tại, cũng không thích hợp ăn thịt cá.
- Chỉ là cái miệng này, gần đây sắp nhạt đến đi tu được rồi.
Lão đạo uống cháo xong, đặt chén đũa xuống.
- Ông chủ, lão nằm ngủ ở ngay bên cạnh anh, buổi tối nếu như anh có chuyện gì, cứ kêu lão một tiếng, đi nhà vệ sinh cũng không cần gọi đâu, ở bên dưới cũng có cắm ống rồi.
- ... - Châu Trạch.
...
Một đêm này, vẫn dài như vậy, sau khi ý thức được phục hồi, chức năng của cơ thể cũng đang từ từ khôi phục lại.
Bị sét đánh, tuyệt đối là một chuyện rất đáng sợ.
Nhưng cũng không phải là nói bị sét đánh thì nhất định sẽ chết.
Tóm lại, lần này, Châu Trạch vẫn chưa chết.
Sau khi trời sáng.
Rốt cuộc Châu Trạch đã có thể nói chuyện bình thường rồi.
Lúc bác sĩ y tá tới kiểm tra buổi sáng, sau khi trưng cầu ý kiến của Châu Trạch, đã tháo cả hai ống trên và dưới.
Lúc này.
Mới thật sự là cả người nhẹ nhàng.
Lúc xuống giường, làm một động tác mà cũng run rẩy lẩy bẩy, giống như là đang làm động tác quay chậm vậy, lão đạo đứng ở bên cạnh, mổ bộ dáng vẻ muốn đỡ lại không dám đi đỡ.
Khóe mắt.
Lại còn đọng lại chút nước mắt.
Châu Trạch nhìn thấy.
Không hỏi “ông khóc cái gì”.
Bởi vì Châu Trạch biết rõ.
Sau khi hỏi xong, nhất định lão đạo sẽ trả lời:
Ông chủ anh năm đó dũng mãnh biết bao, nhưng hiện tại lại là dáng vẻ này, trong lòng lão nô đây khó chịu lắm.
Đều là một đám lão già rồi.
Cũng không phải là Oanh Oanh đang ở đây.
Ông chủ Châu thật sự lười chơi trò tình cảm gì đó với lão đạo ở nơi này.
Khó khăn bước vào phòng vệ sinh.
Đối với Châu Trạch mà nói.
Chỉ cần vẫn chưa chết.
Chỉ cần vẫn còn một hơi thở.
Thậm chí nếu như có một ngày anh đã bị chôn sống rồi, vậy thì động lực lớn nhất chống đỡ cho anh phá vỡ quan tài trèo ra ngoài cũng vẫn là…
Đi tắm.
Lão đạo lấy một cái chậu nhựa tương đối lớn vào, sau khi châm nước cho Châu Trạch xong xuôi, lại cầm vào thêm một cái ghế nhỏ.
Châu Trạch an vị ở trên ghế nhỏ, bắt đầu dùng nước ở trong chậu nước để lau người.
Toàn bộ quá trình, rất chật vật, nhưng ông chủ Châu lại vui vẻ mà làm.
Giằng co khoảng chừng bốn mươi phút, Châu Trạch mới đẩy mở cửa phòng vệ sinh, lảo đảo đi ra.
Vừa ra ngoài.
Lúc này trong lòng Châu Trạch lại lộp bộp một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận