Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1393: Chém Diêm La! (tứ) (1)

Có lẽ, rất lâu sau này, khi nơi này được mở rộng thành nông trường mà nói, thực sự phải cảm tạ Sở Giang Vương đã có cống hiến đối với sự phát triển cho ngành nông nghiệp địa phương rồi.
Trên móng tay của Châu Trạch, vẫn còn lưu lại một ít sương mù màu đen, phát sinh đối kháng với sát khí cương thi từ bản thân anh, phát ra âm thanh “Xì xì xì”, nhưng năm ngón tay cũng chỉ nhẹ nhàng nắm lại, thì luồng sương mù màu đen kia đã hoàn toàn bị xua tan.
Xa xa.
Sở Giang Vương lại đứng lên.
Thân thể của anh ta đã bị tàn phá, quần áo tả tơi, cho dù cơ thể đã đứng lên, nhưng vẫn mang theo chút nghiêng ngả như trước.
Đồng thời, sự trống rỗng ở dưới chân cũng trở nên rõ ràng hơn, từ đầu đến cuối vẫn đang lay động, giống như là có thể ngã xuống bất cứ lúc nào vậy.
Nhưng sau khi anh ta đứng lên.
Chuyện đầu tiên vẫn là sửa sang lại y phục của mình.
Dù là bộ quần áo trên người đã rách nát tả tơi rồi, nhưng anh ta vẫn cầm vạt áo của bản thân ép lại ngay thẳng, rất cẩn thận, rất chăm chút.
Anh ta làm rất nghiêm túc, cũng rất trang trọng, giống như người mắc chứng cưỡng chế, không có chút cảm giác nào là hiện tại không đúng lúc.
Khóe môi Châu Trạch lộ ra một nụ cười.
Mở miệng nói:
- Anh rất thích… chỉnh sửa lại dung nhan thi thể?
Bàn tay đang sửa sang lại quần áo của Sở Giang Vương, dừng lại.
Giờ khắc này.
Những lời này.
Cảnh tượng này.
Rất giống như một món ăn nổi tiếng, tên là “hà nhân trư tâm”*.
(*
虾仁猪心

theo nghĩa từng chữ thì cụm từ này có nghĩa là tôm nõn và tim lợn, chỉ thức ăn món tôm xào tim lợn; nhưng đây là một cụm từ lưu hành trên internet, là từ đồng âm của “sát nhân tru tâm” có nghĩa là hủy hoại cơ thể, đồng thời vạch trần bản chất, hủy hoại kẻ đó một cách triệt để)
Sở Giang Vương ngưng việc cố chấp với quần áo của bản thân.
Anh ta ngồi xuống.
Ung dung thản nhiên mà ngồi ở trên mặt đất đầy bùn lầy.
Phảng phất như thể ngay cả phần bệnh thích sạch sẽ vẫn luôn kiên trì trước đó kia – thứ có thể khiến cho ông chủ Châu cảm thấy thân thiết – cũng đã bị buông bỏ.
Châu Trạch chân đạp vũng nước, từng bước từng bước chậm rãi đi tới.
Anh khinh thường ngồi xuống trò chuyện trên trời dưới đất gì đó với vị Diêm Vương gia này.
Giống như là một ông già trăm tuổi, trêu chọc nhóc con một chút thì vẫn được, nhưng nếu như thật sự đi trò chuyện cảm ngộ nhân sinh gì đó với một đứa nhóc con, đó mới thực sự là đầu bị nước vào đấy.
- Tôi thừa nhận, tôi không phải là đối thủ của ngài, ít nhất, vào lúc này, tôi không phải là đối thủ của ngài.
Trong quãng thời gian này.
Trên đời này, kẻ có thể trấn áp được sự tồn tại của ngài, có lẽ thực sự có thể đếm được trên đầu ngón tay đi.
Nhưng nói bóng gió chính là.
Chờ qua khoảng thời gian này thì sao?
Châu Trạch tiếp tục đi về phía bên này, anh không quan tâm đến Sở Giang Vương nói cái gì, cũng không thèm quan tâm.
- Tôi không biết được rốt cuộc là ngài ẩn thân ở nơi nào, nhưng sau lần này, ngài yên tâm, tôi sẽ tìm ra ngài.
- Toàn bộ âm ti đều sẽ được huy động cho chuyện này, bất luận rốt cuộc là ngài đang lẩn trốn ở nơi nào, không quan tâm là ngài đang dùng phương thức nào để lẩn trốn.
- Ngài cũng sẽ bị bắt mà thôi.
Sở Giang Vương cười.
Hàm răng của anh ta đã bị hư hại nghiêm trọng.
Cười lên rất không có hình tượng.
Đương nhiên.
Với việc liên tục bị đánh tơi bời lúc trước.
Thật ra thì anh sớm đã không còn hình tượng gì nữa rồi.
Cũng may, bởi vì bị màn mưa ngăn cản, hơn nữa lúc trước khi pháp thân vỡ vụn gây ra xung kích cực lớn, luật sư An ở khoảng cách gần lại hôn mê, cũng vì vậy, không có người thứ ba được tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Diêm Vương bị đánh ở khoảng cách gần.
Con Xuyên Sơn Giáp tinh ngàn năm vốn ở trong cái hang ở lân cận kia, ngay từ đầu khi khí tức của Doanh câu xuất hiện, nó đã ngay lập tức liều mạng đào hố xuống, cũng không biết có thể đào ra được hồ lô đằng* hay không nữa.
(*theo thần thoại TQ, tương truyền hồ lô đằng bẩm sinh có bảy quả, ai có được sẽ có sức mạnh to lớn)
Về phần tên quỷ lạ kia, chính là một đường nhanh chóng di chuyển về phía nam, trong một lúc tuyệt không dám dừng lại.
Bởi vì bọn họ biết rõ, nếu ở lại chỗ này, có lẽ những người khác còn có thể khống có chuyện gì, nhưng những kẻ đầu hơi cao như bọn họ đây, rất khó có khả năng sẽ may mắn tránh thoát được, tỷ như, sẽ bị xem như khẩu phần lương thực hay gì đó.
Cơ thể của Sở Giang Vương vẫn còn đang tỏa ra khói mù màu đen, chỉ là nó đã không còn đậm đặc như lúc ban đầu nữa rồi.
Đây là một bộ nhục thân mà anh ta đã cố ý lựa chọn từ lần trước hoàn dương – đã cách đây thật lâu rồi, nó được đặt ở một bí cảnh ở dương gian bồi bổ suốt mấy trăm năm.
Vốn là, hẳn là đủ dùng, nhưng bây giờ, rõ ràng có thể thấy được bộ thân thể này đã không phù hợp nữa.
Anh ta không chỉ tổn thất một bộ thân thể này đơn giản như vậy, mà còn ảnh hưởng đến pháp thân của anh ta.
Tu bổ pháp thân là một vấn đề rất phức tạp, cái giá phải trả cũng là cực lớn, thật vất vả cuối cùng mới sửa xong pháp thân, lần này lại đi báo danh rồi.
Hơn nữa.
Lại còn là báo danh trong tay của cùng một người.
Mọi người thường nói, con người không thể ngã hai lần trong cùng một cái hố, nhưng nếu như cái hố này đủ sâu cũng đủ rộng mà nói, thực sự có thể khiến cho bạn té chết, hố cho bạn té đến tuyệt vọng đấy.
Lúc này, Sở Giang Vương đã lĩnh hội được sâu sắc câu nói này rồi.
Không đánh lại, đây thật sự là đánh không lại.
Cũng lười bỏ chạy.
Ngược lại bản tôn của anh ta lại đang ở dưới kia.
Như vậy.
Thua ở dương gian thì cứ thua đi.
Đàng hoàng mà thừa nhận thất bại.
Cũng không định tình nguyện đi phối hợp với đối phương để chơi trò mèo vờn chuột gì đó.
Như vậy dường như còn mất mặt hơn nữa.
Có lẽ bởi vì ngồi ở nơi cao thời gian quá lâu rồi, cũng sẽ càng ngày càng bắt đầu để ý đến những chuyện hư vô mơ hồ như “tôn nghiêm” đó rồi.
Châu Trạch đi tới trước người của Sở Giang Vương, dừng bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận