Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 331: Chuyện xưa khủng bố

- Tìm được chủ của con chó kia chưa?
Châu Trạch tựa trên ban công hỏi Trương Yến Phong vừa trở về.
Trên người con chó có thẻ bài, phía trên có phương thức liên lạc với chủ của nó.
Trương Yến Phong đi vào biệt thự, lên tầng hai, đi tới bên cạnh Châu Trạch, cùng tựa trên ban công với anh.
- Chủ của con chó nói nó mất tích chưa tới một ngày. Cô ấy vốn định làm tờ rơi thông báo tìm chó, kết quả còn chưa kịp làm.
- Mới mất tích một ngày?
- Đúng, thấy con chó biến thành bộ dạng này, nếu như không phải tôi lấy giấy chứng nhận cảnh sát ra, có thể cô ấy sẽ cho rằng tôi ngược đãi chó. Cô ấy ôm con chó kia, trực tiếp khóc nấc lên.
- Cho nên, con chó này không phải do cô ấy hành hạ?
- Nhưng quả thật trên thân con chó có rất nhiều vết thương cũ.
Châu Trạch quay đầu lại, nhìn về phía trong phòng, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
- Cái nhà này có vấn đề rất lớn, sớm biết vậy, tôi đã không vội trả tiền mua.
- Anh có manh mối gì không?
- Không.
- Ông chủ! Bần đạo đến rồi!
Lão đạo đứng ở dưới tầng vẫy tay.
Châu Trạch nhìn xuống phía dưới, bĩu môi, nói: - Manh mối đến.
Lão đạo nhận được tin nhắn của Châu Trạch, nói lão đến chỗ này, xem phòng ở giúp Oanh Oanh, còn nói rằng sau này anh sẽ cho lão một căn phòng.
Vì thế lão đạo sướng đến phát rồ. Tuy nói lão có thể kiếm tiền, nhưng cũng có thể tiêu tiền. Không nói đến chuyện lão không có con cái, ngay cả một bất động sản lão cũng không thể tiết kiệm tích lũy ra được.
Nhưng sau khi lão đạo đến, lại phát hiện nơi này không được bình thường.
Không ngờ lão cảnh sát hình sự kia cũng đang ở nơi đây.
Mới vừa vào cửa trước, lão đạo đã trực tiếp vỗ gáy mình một chút, nói:
- Ai ya, trong tiệm còn chưng sườn heo đây này, thiếu chút nữa bần đạo quên mất nó, hiện tại bần đạo phải trở về xem nó thử đây.
- Quay lại. - Châu Trạch nói.
Bần đạo khó khăn dừng bước lại, xoay người, nhìn Châu Trạch.
- Ông chủ... ...
- Giúp một việc.
- Ngài nói đi.
- Ra ngoài mua một ít đồ gì đó, về đây lập một tràng pháp sự.
- Lập pháp sự?
Lão đạo mở to hai mắt nhìn.
Người khác không biết, nhưng chẳng lẽ ông chủ còn không biết trình độ của người ta sao?
Tôi mà làm lễ cúng, ngay cả quỷ cũng không thể lừa bịp được, thuần túy là lừa bịp người.
- Cảnh sát Trương có người thân qua đời ở chỗ này, ông hỗ trợ lo liệu một tràng pháp sự, tôi ở bên cạnh nhìn.
Lão đạo vốn cảm thấy vô cùng không vui, nhưng nếu Châu Trạch nói anh ở bên cạnh nhìn, lão chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Đại khái một giờ sau, sắc trời cũng bắt đầu tối xuống, lão đạo đã đem tất cả mọi thứ cần dùng tới.
Một tấm bàn tứ phương.
Hai cây nến Trường Bạch.
Lư hương than chì đồng tiền lá bùa.
Lão đạo thân mặc đạo bào cầm kiếm gỗ đào trong tay.
Càng không ngừng vung vẫy qua lại ngâm xướng.
Giọng của lão khi thì cao vút, khi thì trầm thấp.
Khi thì uyển chuyển, khi lại du dương.
Không nói đến hiệu quả cụ thể thế nào, chỉ xem hành vi và tư thế này của lão, cũng có thể khiến người ta cảm thấy tuy không hiểu lão đang làm gì, nhưng có vẻ rất lợi hại.
Trên đời này nhiều chuyện.
Làm cho bầu trời nhìn, rất nhiều.
Làm cho lòng đất nhìn, cũng rất nhiều.
Nhưng trên thực tế, phần lớn chuyện đều làm cho người sống nhìn.
Trương Yến Phong đứng bên cạnh hút thuốc, Châu Trạch lại thừa dịp lão đạo làm lễ cúng, đi tra xét từ trên xuống dưới từ trái qua phải, tra xét khắp nơi một lượt. Thành thật mà nói, để người có bệnh thích sạch sẽ như ông chủ Châu lật tới lật lui trong biệt thự bẩn thỉu như vậy, thực sự là làm khó anh.
Nhưng căn cứ theo tinh thần nhà này cũng là nhà của mình, Châu Trạch nhịn!
Tuy sống hai đời, nhưng ông chủ Châu thật sự chưa từng ở biệt thự bao giờ!
Trương Yến Phong tìm được Châu Trạch, chỉ chỉ lão đạo còn đang "tự do phát huy" trong phòng khách, hỏi: - Có tác dụng gì không?
- Anh cứ nói đi?
- Tôi là đảng viên, tôi không tin quỷ thần.
Châu Trạch trợn trắng mắt với anh ta. Không tin quỷ thần, vậy anh tìm tôi làm cái gì?
- Đây là thuộc hạ của tôi. Chớ nhìn lão ta rất già, nhưng thực ra lão ta không có ích gì.
- ... ... - Trương Yến Phong.
- Chẳng qua vận khí của lão ta rất tốt, hoặc cũng có lẽ là vận khí của lão rất kém, luôn có thể chạm ra tia lửa gì đấy. Khẳng định là ngôi nhà này có vấn đề, chuyện của em gái anh và chuyện của con Teddy kia đều có thể chứng minh.
- Nhưng thật xin lỗi, tôi không tìm ra được, cho nên tôi chỉ có thể tìm thuộc hạ của tôi qua đây thử thời vận.
Hai người lại đứng ở vị trí đầu bậc thang.
Vừa hút thuốc vừa nhìn lão đạo hóa thân thành "khiêu đại thần".
Lão đạo ra sức biểu diễn, một khúc kết thúc.
Không đúng.
Một tràng pháp sự kết thúc.
Lão đạo cũng mệt mỏi, cả người đầy mồ hôi, nhìn về phía Châu Trạch.
Châu Trạch gật đầu, ra hiệu cho lão ta có thể nghỉ ngơi.
Lúc này, lão đạo mới chạy tới phòng vệ sinh, rửa mặt thay quần áo khác.
- Vẫn là không có ích gì. - Trương Yến Phong nói.
- Hoặc là chúng ta vào sai cửa rồi. Người em rể kia của anh còn đang bị giam trong tù đúng không? Ngày mai anh sắp xếp để tôi gặp anh ta một chút.
- Gặp anh ta để làm cái gì?
- Cùng là người đã trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, vì sao người khác có thể ưu tú như vậy?
- Cùng ở trong biệt thự này, vì sao em gái anh và hai cháu của anh xảy ra vấn đề, nhưng anh ta lại như người không gặp phải chuyện gì?
- Còn có, lúc đó căn nhà này đã được mua làm phòng tân hôn sao? - Châu Trạch hỏi.
- Không phải, ban đầu nó là phòng second-hand. Nguyên chủ phòng là một người chuyên mua đi bán lại, sau khi mua người đó không trùng tu, cũng không ở. Tiếp sau đó lại chuyển tay cho chúng tôi.
- Khi cha tôi còn sống cũng là cảnh sát có thâm niên. Lúc ấy mẹ của tôi còn đặc biệt để ông ấy giành thời gian điều tra căn nhà này, tuyệt không có vấn đề gì.
- Dù sao ngày trước sinh hoạt của gia đình tôi đều dựa vào mẹ tôi chống đỡ. Tôi theo cha tôi, ngoại trừ làm cảnh sát phá án ra, những chuyện khác cái gì tôi cũng không biết. Ngôi biệt thự này coi như là đồ cưới cho em gái tôi, cũng coi như nể mặt người con rể phải ở rể. Đối với hoàn cảnh gia đình tôi lúc ấy, tiền mua phòng này đã có thể coi là một khoản chi tiêu rất lớn.
- Sở dĩ trước đây mẹ tôi muốn có con rể tới ở rể, cũng là vì biết hai cha con chúng tôi không thể làm chuyện kinh doanh. Phân xưởng bánh trung thu do chính mẹ tôi khổ cực hơn nửa đời người làm ra, không thể sau nó đóng cửa như vậy được.
Châu Trạch gật đầu: - Ý của anh là, hẳn là căn phòng này rất sạch sẽ?
- Bốp!
Một tiếng thủy tinh vỡ vang lên.
Là trong nhà vệ sinh!
Lúc này, hai mắt Châu Trạch sáng ngời.
Anh nhớ kỹ, vừa rồi lão đạo vào WC còn chưa đi ra đâu.
Mẹ nó.
Lão đạo này thật đúng là rada hình người, đúng là điềm lành mà!
Châu Trạch lập tức vọt tới, cửa phòng vệ sinh đã bị khóa chặt từ bên trong.
Cũng không biết là bỗng nhiên xảy ra vấn đề hay là lúc trước, lão đạo vào phòng vệ sinh xong chủ động khóa cửa!
- Rầm!
Châu Trạch va vào cửa. Cửa không nhúc nhích, chất lượng quá tốt!
- Tránh ra, để tôi tới!
Trương Yến Phong ra hiệu Châu Trạch tránh ra.
Sau đó anh ta đạp một đạp!
- Răng rắc!
Cửa trực tiếp hỏng.
Nhưng vừa đi vào nhìn.
Bồn cầu trống không.
Nhưng lão đạo đâu?
- Ách... ... Ách... ...
Giọng nói ở trên đầu!
Châu Trạch lập tức ngẩng đầu.
Nhìn thấy ở vị trí phía trên trần nhà, lão đạo như một con thằn lằn nằm úp sấp ở phía trên.
Không.
Nói chính xác hơn, không phải lão đạo nằm úp sấp ở phía trên.
Mà là có đồ vật gì đó đang kéo lấy lão đạo.
- Ông chủ... ... Cứu... ...
Lúc này, Trương Yến Phong giơ súng lên.
Lão đạo mới vừa cầu cứu ông chủ, nhìn nòng súng nhắm ngay bản thân mình.
Lão sợ đến thiếu chút nữa không thể khống chế nước tiểu của mình.
Mẹ kiếp!
Châu Trạch đưa tay nhấn nòng súng xuống, móng của bàn tay phải trực tiếp dài ra, hướng về phía trên vung vẫy tới!
- Rầm... ...
Tiếng động như là vải vóc vỡ tan.
Lão đạo từ phía trên rơi xuống.
May mà Trương Yến Phong bắt được lão ta.
Nếu không, chiếu theo độ cứng của gạch sứ trên mặt đất, một lần té xuống này có thể khiến lão đạo mới vừa khỏi bệnh tái nhậm chức lại phải quay về nằm trên giường bệnh.
Này vẫn chưa xong.
Không đợi Châu Trạch quan sát tỉ mỉ rốt cuộc bên trên có cái gì.
Đột nhiên bồn cầu phía dưới bắt đầu tự điên cuồng xả nước, hơn nữa bên trong còn xen lẫn hỗn hợp cứt đái rất chán ghét, còn có giấy đã dùng rồi, một hơi "ồ ồ" chảy ra, tốc độ cực nhanh, nhanh tới khiến người tắc lưỡi.
Nếu như phía dưới này là máu, có lẽ ông chủ Châu còn cảm thấy không có gì, bình thường thôi mà, anh cũng có thể kiên trì một chút. Nhưng thứ vừa nhô ra là mấy thứ đồ chơi này, ông chủ Châu lựa chọn trực tiếp bại lui.
Anh thực sự không muốn bản thân mình dính phải một thân ô uế, sau khi trở về còn phải để Bạch Oanh Oanh tắm giúp mình.
- Đi!
Châu Trạch hô lên.
Trương Yến Phong dẫn theo lão đạo trực tiếp ra khỏi phòng vệ sinh, Châu Trạch cũng cùng ra ngoài với hai người.
Nhưng khi Châu Trạch đi ra ngoài thì.
Anh lại phát hiện vị trí không đúng. Hai người Trương Yến Phong và lão đạo đã không thấy đâu, mà bản thân mình vốn nên ở trong phòng vệ sinh tầng một, kết quả sau khi ra ngoài, anh phát hiện, không ngờ mình đang ở trong phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính của em gái Trương Yến Phong.
- Ha ha... ... Ha ha... ... Anh... ... An chờ em một chút... ... Chờ em một chút với... ...
Có giọng nói của đứa trẻ từ bên ngoài truyền đến.
- Em gái... Em tới đây... Em mau tới đuổi theo anh đi... ... Đuổi được anh sẽ cho em chơi... ...
Giọng nói của hai đứa bé, một nam một nữ.
- Ừm... ...
Tiếng than nhẹ của người phụ nữ từ sau lưng Châu Trạch truyền đến.
Châu Trạch xoay người, nhìn về phía vị trí bàn trang điểm sau lưng mình, nơi ấy có một thiếu phụ đang ngồi. Thiếu phụ có một đầu tóc dài xỏa vai, vóc người đẫy đà, đang nghiêng người dựa vào bàn trang điểm, cô ấy đang nhìn máy vi tính mở văn bản word trước mặt.
- Tiểu Hoa, Tiểu Hân, hai đứa có thể yên tĩnh một lát được không? Mẹ còn đang làm việc đây này.
Người phụ nữ rất không nhịn được nói.
- Đã biết rồi ạ, mẹ.
- Hiểu rồi, mẹ.
Hai đứa bé rất ngoan ngoãn lên tiếng, chạy ra chỗ xa đi chơi.
Châu Trạch liếm môi một cái.
Ánh mắt anh dạo quanh một lượt.
Cuối cùng lại rơi vào trên người thiếu phụ.
Thiếu phụ dùng sức gõ bàn phím một cái, hẳn là không có đầu mối viết truyện. Vì thế cô ấy đứng dậy từ bàn trang điểm, cầm điện thoại di động lên, nằm trên giường.
- Anh yêu, khi nào anh mới trở về.
Hẳn là đang gửi tin nhắn thoại cho chồng mình.
- Chờ chút, vợ, nhà máy bánh trung thu mới vừa tiếp một đơn đặt hàng mới, anh còn đang bận xuất hàng đây.
- Ừm... Nhanh chóng làm xong trở về với em, em nhớ anh.
- Ngoan, anh làm xong sẽ trở lại.
Để điện thoại di động xuống.
Thiếu phụ bĩu môi.
Dựa vào đầu giường ngồi.
Có thể thấy được, tình cảm vợ chồng bọn họ vẫn rất ân ái.
- A, ông xã, anh trở về rồi sao!
Bỗng nhiên thiếu phụ nghiêng đầu, nhìn về phía Châu Trạch.
Châu Trạch có thể xác định.
Cô ấy đang nhìn về phía mình!
- Ông!
Một tiếng âm rung từ sau lưng Châu Trạch truyền đến.
Không.
Không đúng.
Cô ấy không phải nhìn mình.
Là phía sau mình!
- Hí... ...
- Mạnh.
Châu Trạch phát hiện dường như cổ mình bị thứ đồ gì đó bắt được.
Vật kia còn đang liều mạng nắm kéo bản thân mình.
Móng tay trên hai tay Châu Trạch nhanh chóng dài ra, mau chóng cào người phía sau một cào.
- A a a a a a! ! ! ! ! !
- A a a a a a! ! ! ! ! !
- Ô ô ô! ! !
- Ô ô ô! ! !
Ngay từ đầu là tiếng kêu của người trưởng thành.
Sau đó lại có thể biến thành tiếng khóc của đứa bé.
Khi Châu Trạch xoay người thì.
Anh nhìn thấy phía sau mình có hai đứa bé đang đứng.
Trên mặt bọn chúng xuất hiện một đường vân màu máu rất rõ ràng, là bị móng vuốt của bản thân mình cào ra.
- Ông xã, mấy mẹ con chúng em rất nhớ anh.
Không biết từ lúc nào.
Thiếu phụ bỗng xuất hiện ở phía sau mình.
Như một con rắn nước quấn chặt lấy bản thân mình.
- Mau tới, cha trở lại rồi, cha mang linh thực tới cho mấy con. - Thiếu phụ quay qua nói với hai đứa bé còn đang khóc.
Hai đứa nhỏ lập tức ngừng khóc.
Hai đưa mang gương mặt máu chảy đầm đìa cười ha hả nhào tới trên người Châu Trạch.
Bé trai bắt đầu đào bụng Châu Trạch.
- Em gái, em mau nhìn xem cha mang đồ ăn gì cho chúng ta.
Cô em gái bắt đầu moi ruột trong cơ thể Châu Trạch ra.
- Anh, cha thật hẹp hòi, toàn là mấy thứ chán ngắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận