Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 472: Khủng bố bắt đầu

Plato từng đề xuất một mệnh đề triết học cơ bản rất nổi danh.
Châu Trạch cảm thấy.
Hẳn là phải tăng thêm một vấn đề mới càng thoả đáng hơn.
Đó chính là:
- Tôi là ai?
- Tôi từ đâu tới đây?
- Tôi muốn đi đâu?
- Tôi có bị đội nón xanh hay không?
Ông chủ Châu tin tưởng, vấn đề này sẽ khiến lão Trương phải tự hỏi thật lâu, thậm chí có thể khiến lão Trương bối rối đến mức rụng tóc sớm.
Sở dĩ ông chủ Châu tung vấn đề này ra vì ông chủ Châu căn cứ thái độ lấy người làm gốc, là một loại thương cảm quan tâm cấp dưới.
Thế nhưng lão Trương còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, bảo vệ cửa đã mở cửa ra, mọi người lại lên xe, lái xe đi vào. Sau khi quẹo một hồi, đoàn xe dừng trước một loạt biệt thự liên hợp.
- Là nhà này.
Một đồng chí đồn công an nói.
- Đi gõ cửa đi.
Cảnh sát Trần trực tiếp hạ mệnh lệnh.
Dựa vào thân phận của cô ấy, tới địa giới Thông Thành, dù là cục trưởng cũng phải khách khí với cô ấy. Còn nữa, lão Trương từng thấy cô ấy trực tiếp không lưu tình phản bác những lãnh đạo yêu cầu cô ấy phải cố kỵ dư luận và tiếng vang xã hội trong phòng hội nghị.
Hai đồng chí cảnh sát đi nhấn chuông cửa.
Đợi một hồi lâu vẫn không có người mở cửa.
- Không có ai ở nhà sao? - Lão Trương nghi ngờ nói: - Hay bọn họ ra ngoài tìm con rồi?
- Hẳn là không phải, ven đường ngoài cửa có hai chiếc xe đang đậu, hẳn là của người nhà họ Chu.
Một chiếc là xe của Chu Thần Hạo, một chiếc là của vợ anh ta Tôn Giai Lệ, nếu hai người ra ngoài hoặc đi tìm con gái, hẳn phải lái cả xe ra ngoài.
- Ngay cả biển số xe cô cũng nhớ?
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn hỏi.
Cảnh sát Trần duỗi ngón tay ra chỉ chỉ trán của mình, ra hiệu mọi thứ đều nằm trong đầu mình.
Nhưng trước đây cô ấy chỉ tùy tiện cầm điện thoại của Trương Yến Phong nhìn một chút.
Phụ nữ thật đáng sợ.
Nếu ai lấy cô ấy.
Ra ngoài trộm tanh một chút trở về, chỉ cần lướt qua mặt cô ấy phỏng chừng cô ấy có thể phân tích ra chiều cao cùng với tư thế cơ thể tiểu tam thích.
- Còn có, cửa sổ của lan can phía sau phòng khách được mở ra.
Cảnh sát Trần vừa chỉ vào kia vừa nói.
- Con gái mình té xỉu trên phố đi bộ Phố Nam, hiện tại tôi bắt đầu hoài nghi, có lẽ cô bé không bị lạc khi ra ngoài với người lớn nào trong nhà.
- Bởi vì cho dù chuyện này có liên quan tới hành hạ trẻ em hay không, cũng không thể nào nhìn thấy con mình đi lạc mà không quan tâm. Chúng ta ở trong tiệm thuốc lâu như vậy vẫn không thấy ai tìm tới.
- Cho nên?
- Cho nên tôi cảm thấy hẳn là cô bé tự chạy đến, một người đi lung tung không mục đích tới Phố Nam. Nơi này cách Phố Nam không xa, cộng thêm tình trạng thân thể cô bé không khỏe, hôm nay trời lại nóng, cho nên cô bé mới té xỉu.
Cảnh sát Trần dừng một chút rồi tiếp tục nói:
- Tôi đã gặp cô bé, cô bé đã chết lặng, hẳn đã bị ngược đãi rất lâu rồi tới mức hình thành thói quen. Tình trạng của cô bé không giống đứa bé bị cha mẹ đánh chửi, tức giận mà bỏ nhà đi.
- Cho nên?
- Cho nên tôi cảm thấy rất có thể trong nhà cô bé đã xảy ra chuyện gì đó.
Cảnh sát Trần nhìn về phía mấy đồng chí đồn công an bản xứ phía sau, nói: - Đợi lát nữa khi mấy người vào phải cẩn thận một chút, tận lực không nên phá hư hiện trường.
- Phá hư hiện trường? - Châu Trạch cảm thấy có gì đó không đúng.
ĐM.
Cô chỉ mới nhìn lướt qua nhà người ta đã đoán được, trong nhà người ta có án?
Thần kỳ như vậy sao?
Ông chủ Châu còn không biết, cảnh sát Trần chính là người điều khiến lật lại vụ án của lão đạo, lấy tư duy của người bình thường xuyên thấu qua hiện tượng thần quái, hoàn thành việc tự thuật vụ án dưới tư duy logic bình thường.
Khi mọi người đi vào rất cẩn thận, không cưỡng ép phá cửa cũng không kêu bảo vệ mở cửa, mà đi vào từ cửa sổ sát đất. Khi mọi người đi vào, tất cả tận lực đi sát bên cửa sổ.
Chờ sau khi đi vào.
Châu Trạch bỗng nhíu mày, anh ngửi thấy trong nhà có mùi thơm phiêu đãng. Mùi thơm này hơi kỳ quái, có chút giống với mùi của hoa bỉ ngạn nhưng lại không phải mùi của hoa bỉ ngạn.
Mùi nhàn nhạt nhưng rất thơm, khiến tinh thần người ta dâng cao nhưng không giống đàn hương.
Trong phòng khách, tất cả bình thường.
Phòng khách được quét dọn sạch sẽ, trang trí bên trong phòng có vẻ giản lược cách điệu, thể hiện ra thưởng thức của chủ nhà.
Mọi người đi tới vị trí góc phòng khách trước một căn phòng, dường như đây là nơi bắt nguồn mùi thơm này.
- Mấy người lên tầng trên và các phòng khác trong nhà xem.
Cảnh sát Trần nói với mấy đồng chí đồn công an.
- Thế nhưng chúng ta không có lệnh khám xét... - Một vị đồng chí hơi khó xử nói.
Thật ra bọn họ tự ý vào nhà này đã làm trái với quy củ, hơn nữa, người ở tiểu khu hạng sang này đều là người có bối cảnh có thân phận, khác với những đối tượng nên bị cưỡng ép đột nhập.
Nếu cảnh sát cố tình xông vào nhà của bọn họ, có thể sau đó sẽ mang tới phiền phức rất lớn.
- Cô bé bị hành hạ thành bộ dạng gì các người cũng nhìn thấy, không phải chúng ta tự xông vào nhà dân, hiện tại không phải lúc để xin lệnh khám xét, chúng ta nhận được điện thoại của người báo án... ...
Nói xong, cảnh sát Trần chỉ chỉ Châu Trạch, đây cũng là nguyên nhân vì sao cô ấy cố ý muốn dẫn theo Châu Trạch cùng đi.
- Hiện tại chúng ta đến để điều tra đối tượng có liên quan tới vụ án hành hạ trẻ em, người chúng ta phải đối mặt là nhà của kẻ hiềm nghi, tôi giải thích như vậy, các người đã hài lòng chưa?
Đồng chí đồn công an lập tức không nói thêm gì nữa, dựa theo mệnh lệnh mà đi tìm ở các phòng khác cùng với tầng trên, mặc dù bọn họ không hiểu rốt cuộc bọn họ phải tìm cái gì.
Cảnh sát Trần đeo bao tay xong mới mở cửa.
Sau khi cửa bị đẩy ra, mùi hương này lại càng nồng nặc.
Châu Trạch đứng ở cửa, đi đến bên trong nhìn.
Anh phát hiện căn phòng này đã được sửa đổi hoàn toàn, căn bản không phải phòng khách mà được sửa thành dáng vẻ một ngôi miếu.
Bên trong có một pho tượng Quan Âm Tống Tử.
Quan Thế Âm giương cánh tay.
Mặt mũi hiền lành.
Quan tâm tới khó khăn của thế gian.
Phía trước bàn thờ có bảy chén đèn dầu.
Mùi vị ban nãy phát ra từ dầu trong bảy chén đèn dầu, hơn nữa chắc chắn trong dầu này đã được bỏ thêm thứ gì đó, cho nên mùi vị mới kỳ dị như vậy.
Trước bàn thờ còn bày một bức tranh, trong tranh vẽ một người cổ đại mũ cao, hai tay cầm xiềng xích, trước mặt là một búp bê, là búp bê nam.
Bởi vì bức tranh này được vẽ bằng bút lông, mấy điểm đặc biệt của đàn ông được miêu tả rất cặn kẽ, sẽ không khiến người ta nhìn lầm giới tính.
- Tôi đã từng thấy bức tranh này. - Cảnh sát Trần nhíu nhíu mày: - Đây là bức tranh quỷ sai tặng con trai.
Hai người đàn ông liếc nhau.
Trong lòng đều xuất hiện tâm tình rất hoang đường.
Chúng ta còn có thể tặng con trai sao?
Vì sao ngay cả chúng ta cũng không biết bản thân mình có khả năng này?
- Đây là truyền thuyết dân gian ở một nơi nào đó. Tương truyền, có một gia đình đại thiện, vẫn luôn muốn có một đứa con trai kế thừa gia nghiệp, nhưng gia đình này lại chỉ có thể sinh con gái.
- Ở thời đại kia, không có con trai truyền hương khói nhang đèn là một chuyện rất nghiêm trọng.
- Một cô con gái của gia đình này biết cha mình và chư vị bà cô rất lo lắng chuyện con nối dòng, cảm thấy hổ thẹn vì bản thân là con gái nên cô con gái đầu này cho rằng tất cả sai lầm đều nằm trên người mình.
- Cho nên mỗi đêm cô ấy đều tự mình hại mình, hại thân thể của mình hy vọng có thể chuộc tội.
- Sau đó, hành động của cô gái khiến hai quỷ sai cảm động, đưa tới cậu bé chuyển kiếp.
- Một thiếp thị của vị đại thiện này rốt cục cũng mang thai, sinh ra một cậu con trai, cuối cùng cả nhà đều vui vẻ.
- Câu chuyện này thật đủ vặn vẹo. - Châu Trạch cảm khái nói.
- Thời cổ đại có rất nhiều câu chuyện như vậy, tôi thấy miệng các người luôn nói: 'Nói sao tôi nghe vậy', hẳn các người đã xem


Duyệt Vi thảo đường bút ký


của Kỷ Hiểu Lam rồi chứ?
Châu Trạch gật đầu.
- Trong bản bút ký này có giảng không ít về tam tòng tứ đức, tam cương ngũ thường, rất nhiều câu chuyện cùng với lời bình của bản thân tác giả, nếu đặt ở hiện tại, thật ra đều là quan điểm chúng ta không thể chấp nhận, đồng thời còn công kích mãnh liệt.
- Giống như câu chuyện trong bức tranh này vậy, cô con gái tự mình hại mình, bị tác giả bình phán là tận hết đạo hiếu, là hành vi đáng để ca tụng.
- Khiến hai quỷ sai ngu ngốc cảm động.
- ... ... - Châu Trạch.
- ... ... - Trương Yến Phong.
Phủi tay.
Cảnh sát Trần đứng thẳng người, cười cười, nói:
- Có lẽ hình ảnh này có thể giải thích vì sao trên người cô bé kia lại có nhiều vết thương như vậy, còn gặp phải màn ngược đãi nghiêm trọng như thế.
- Ý của cô là vì gia đình này muốn sinh con trai, cho nên mới hành hạ con gái?
Trương Yến Phong hơi khó tin.
- Vĩnh viễn không nên đánh giá thấp sự ngu muội và ích kỷ của con người.
- Chuyện này chẳng liên quan gì tới bần cùng giàu có cùng với trình độ học vấn cao thấp.
- Ba người vừa đi ra khỏi căn phòng này, mấy cảnh sát khác đã chạy tới.
- Báo cáo, trong phòng không có ai.
- Trên tầng trên cũng không có người.
- Chẳng lẽ bọn họ đã nhìn thấy xe cảnh sát nên chạy mất? - Cảnh sát Trần nhíu nhíu mày: - Nhưng không nên.
- Ngay cả chuyện hành hạ trẻ em bọn họ cũng làm được, nói rõ người nhà này điên cuồng và cố chấp, người như vậy sẽ bị xe cảnh sát dọa tới trực tiếp chạy mất sao?
- Nhưng xe của bọn họ đều ở đây, cửa sổ sát đất cũng được mở ra, bé gái cũng tự chạy ra ngoài.
- Nhưng người còn lại đi đâu?
- Mọi người tới nơi Chu Thần Hạo, Vương Giai Lệ công tác tìm kiếm thông tin, đồng thời điều camera giám sát của tiểu khu. Mặt khác, mới vừa rồi khi xem ảnh gia đình trong phòng khách, hẳn là nhà này có bốn người, trong tủ giày ở cửa còn bày giày dép của người phụ nữ thời xưa, hẳn là mẹ Chu Thần Hạo ở cùng với con trai.
Trương Yến Phong lập tức gật đầu, cầm điện thoại di động lên bắt đầu gọi điện thoại.
Châu Trạch lại duỗi lưng, nếu đã tìm được tên đầu sỏ và nguyên nhân tạo thành vụ việc này, còn lại chỉ là phải trừng trị một nhà cặn bã này như thế nào.
Dù sao thì một gia đình, hai vợ chồng thêm một người già, tuy nói hiện tại không biết bọn họ đã chạy đi đâu, có lẽ là thăm người thân? Có lẽ là ra ngoài mua sắm? Cũng có thể vì nguyên nhân gì đó khiến bọn họ không lái xe đi?
Châu Trạch lắc lắc đầu.
Quên đi.
Có lão Trương và nữ cảnh sát lợi hại này ở đây, bản thân mình không cần tiêu hao tế bào não làm gì.
Châu Trạch đứng trước sô pha trong phòng khách.
Dang hai tay ra.
Vững vàng ngả người xuống.
Ở phòng sách, anh vẫn thường ngồi ghế sa lon như vậy.
Sau đó lại bày ra dáng nằm thoải mái ưu nhã.
Một ngày cá muối bắt đầu.
Chỉ là.
Lần này.
Ngay khi Châu Trạch vừa đặt mông ngồi xuống sô pha.
Như ghế da vừa hút đầy nước bị đè ép.
Bắn đầu điên cuồng phun thứ đã bị “nhét đầy” vào “cơ thể” mình trước đó ra.
- Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! ! ! !
Từng mảnh sương máu vì trọng lượng thân thể Châu Trạch đè ép.
Bắt đầu phun ra từ trong sofa.
Trong lúc nhất thời.
Trên sàn gạch trơn truột chỉnh tề trong phòng khách.
Bị dính màu đỏ gai mắt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận