Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 445: Tội phạm giết người, lão đạo

- Vì sao cà phê này càng uống lại càng cảm thấy không đúng, chẳng lẽ mình uống tới chán rồi sao?
Dưới tầng phòng sách.
Luật sư An còn đang nghiên cứu cà phê trong tay.
Trong bình thủy to lớn kia chứa đầy cà phê.
- Chẳng lẽ bỗng nhiên ông chủ không ngại để mình uống cà phê này, cho nên đối với mình, cà phê này cũng mất mùi vị?
Bình thường luật sư An không uống cà phê, đời trước khi anh ta còn sống anh ta thích uống trà, hôm nay biến thành "trạng thái" này, anh ta vốn đã không ngủ được, lại còn uống cà phê, đây là tự tìm kích thích cho mình sao?
Cũng chỉ đầu cá muối kia không phiền não chuyện ăn ngủ, mới uống cái này mỗi ngày.
Chẳng qua nguyên nhân cụ thể của chuyện này thật ra cũng rất đơn giản, đó là luật sư An thực sự chưa từng uống cà phê hòa tan bao giờ, từ xưa tới nay anh ta vẫn luôn là người truy cầu lối sống tinh tế.
Cũng bởi vậy.
Cho dù Bạch Oanh Oanh đổi lại cà phê khác.
Anh ta cũng không thể phân biệt được.
Một xe cảnh sát đậu trước cửa phòng sách.
Tiếng thắng xe chói tai kia thực quá kỳ cục.
Luật sư An đứng bật dậy, đã nhìn thấy lão Trương vội vội vàng vàng đi đến.
- Làm sao vậy? - Luật sư An hỏi.
Tuy nói anh ta không nhìn trúng năng lực của lão An, cho dù hiện tại ông chủ đã biến lão Trương thành một trong năm thuộc hạ quỷ sai của mình, anh ta vẫn cho rằng đó là hành động cảm tính, suy nghĩ lỗ vốn.
Nhưng anh ta vẫn công nhận tính tình của lão Trương, cũng có thể xếp anh ta vào dạng người trầm ổn, cho dù hy sinh cũng không thấy anh ta hoảng loạn như vậy.
- Xảy ra chuyện rồi! - Lão Trương hô lên: - Ông chủ đâu?
Luật sư An đưa tay chỉ chỉ đỉnh đầu, nói: - Còn đang ngủ trưa.
Lão Trương lập tức chạy lên bậc thang, tiếng bước chân “bạch bạch bạch".
Luật sư An lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Gấp gáp như vậy sao?
- Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc!
Cửa phòng ngủ bị gõ vang.
Bạch Oanh Oanh nhìn lướt qua ông chủ và tiểu loli nằm ngủ bên cạnh mình.
Đứng dậy.
Đi tới cửa, mở cửa.
Đập vào mắt là vẻ mặt lo lắng của lão Trương.
- Vì sao ông chủ không nghe điện thoại? Lần đầu tiên gọi là điện thoại không liên lạc được, lần thứ hai gọi thì diện thoại đã tắt máy, lần thứ ba gọi thì là điện thoại nằm ngoài vùng phủ sóng!
- Này...
Bạch Oanh Oanh cũng không biết bản thân nên giải thích như thế nào.
Bởi vì cô ấy rõ ràng.
Lấy kinh nghiệm cảnh sát hình sự của lão Trương, anh ta không thể không đoán được Châu Trạch đã kéo số điện thoại của anh ta vào danh sách đen.
- Mau gọi ông chủ dậy, xảy ra chuyện rồi.
- Không được, ông chủ đã dặn rồi, không cho phép bất kỳ người nào quấy rối ông chủ ngủ!
Bạch Oanh Oanh rất kiên định nói.
- Nhanh gọi dậy, thực sự xảy ra chuyện rồi, nhất định phải gọi ông chủ dậy!
Nói xong.
Lão Trương trực tiếp xông vào bên trong, định kéo Châu Trạch từ trên giường dậy.
Thế nhưng.
Ngay sau đó.
Bị nâng lên.
Là bản thân Trương Yến Phong.
Hai chân Trương Yến Phong lơ lửng, đang không ngừng đạp lung tung.
Nhưng cổ áo của anh ta đã bị Bạch Oanh Oanh nắm chặt nhấc lên.
- Ông chủ ghét nhất là bị người khác quấy rối giấc ngủ, cho dù là chuyện lớn bằng trời cũng không cho phép anh gọi ông chủ dậy!
Lão Trương thực sự vừa tức vừa rất gấp.
Anh ta muốn phản kháng.
Nhưng sao anh ta có thể là đối thủ của Bạch Oanh Oanh.
Bản thân anh ta vốn chỉ là một quỷ sai tương đối gà bắp, bởi vì linh hồn không được đi qua địa ngục, cũng không gặp phải kích thích, dẫn đến có thể nói anh ta là quỷ sai có thực lực yếu nhất trong đám quỷ sai.
Nữ cương thi muốn đối phó anh ta thực sự là đơn giản tới không thể đơn giản hơn, cho dù anh ta có chút võ vẽ của đám cảnh sát hình sự bắt tội phạm, nhưng dùng nó để đối phó với đám tội phạm thông thường còn được, muốn đối phó với một đầu nữ bộc cương thi bạo lực?
Không thực tế.
Đương nhiên, đây cũng là vì trước đây bản thân lão Trương đã tự hố mình quá nhiều, cứ muốn Châu Trạch đi tra án giúp anh ta, tính tình cá muối của ông chủ Châu đã sớm bất mãn với chuyện này. Lần một lần hai còn thôi đi, nhưng nhiều lần quá, ông chủ Châu đã chán ngán lắm rồi.
- Lão đạo xảy ra chuyện, lão ta bị bắt rồi!
- Ừm? - Bạch Oanh Oanh sửng sốt một chút.
Cô ấy nhìn thoáng qua Châu Trạch còn đang ngủ trên giường.
Lại suy nghĩ tới lão đạo một chút.
Suy tư một chút.
Nói:
- Bị bắt thì bị bắt đi, vẫn là giấc ngủ của ông chủ quan trọng hơn.
- ... ... - Trương Yến Phong.
- ... ... - Lão đạo không ở hiện trường.
Trương Yến Phong cảm thấy bản thân không thể nói đạo lý với nữ cương thi này, lúc này, anh ta dứt khoát há họng kêu to:
- Gặp chuyện không may rồi! ! ! !
Tiểu loli từ trên giường ngồi dậy, rất bất mãn mà nhìn chằm chằm lão Trương.
Người nhập môn cuối cùng này thật không có quy củ!
Châu Trạch cũng cau mày mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy.
- Lại có vụ án? - Châu Trạch nhìn thoáng qua lão Trương bị Oanh Oanh túm lấy, hơi không kiên nhẫn mà hỏi thăm.
- Lão đạo bị coi thành hung thủ giết người, bị tổ chuyên án bắt được, hiện tại việc này đang rất khẩn cấp, tổ chuyên án đã liệt lão đạo vào đối tượng hiềm nghi lớn nhất hiện nay!
Ánh mắt Châu Trạch ngưng lại.
Hơi nghi hoặc một chút mà nhìn lão Trương.
- Không phải anh đang nói đùa đấy chứ?
Người ta là chơi gái đến mất liên lạc.
Thằng lão đạo này vừa ra ngoài chơi gái một lát, trực tiếp biến bản thân từ chơi gái thành tội phạm giết người?
- Không phải đùa, hơn nữa, hiện tại có rất nhiều chứng cứ đều nhắm vào lão đạo, thậm chí ngay cả tôi cũng không hiểu rốt cuộc vì sao lại xuất hiện nhiều chứng cứ như vậy!
Không chỉ riêng gì vụ án mới nhất, trên hung khí còn có vân tay của lão đạo, còn có camera giám sát, thậm chí, một số đầu mối tìm được từ nơi chôn cất thi thể còn chỉ thẳng về phía lão đạo.
Châu Trạch ngồi bên giường nhìn lão Trương, hỏi:
- Khi bắt người anh cũng ở đó sao?
Lão Trương sửng sốt một chút.
- Phế vật.
- ... ... - Lão Trương.
... ... ...
Trong xe, lão Trương lái xe, mà Châu Trạch thì ngồi ở vị trí kế bên tài xế, vẻ mặt lạnh nhạt.
Phía sau.
Là Bạch Oanh Oanh và tiểu loli đang ngồi.
Lão An lái xe của anh ta dẫn theo tiểu Hầu Tử đi ở phía sau, trong phòng sách chỉ còn lại Hứa Thanh Lãng và Deadpool đang trông nhà.
- Không nên xúc động. - Trương Yến Phong do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói.
Châu Trạch đưa mắt nhìn lão Trương, nói: - Vụ án này là thế nào tôi không biết, tôi đây cũng không rõ ràng lắm, tôi chỉ hỏi ông một câu thôi, ông cảm thấy lão đạo sẽ là hung thủ sao?
- Tôi không tin ông ta là hung thủ, nhưng...
- Không có nhưng là.
Châu Trạch cắt đứt lời Trương Yến Phong nói.
- Vấn đề bây giờ là rất nhiều chứng cứ đều chỉ thẳng về hướng lão ta một cách không giải thích được, chúng tôi nhất định phải điều tra chuyện này rõ ràng.
- Điều tra, đương nhiên phải điều tra, chỉ có điều tôi mặc kệ cuối cùng có điều tra ra cái gì hay không, tôi đều khó có khả năng nhìn lão đạo phải gánh nỗi oan này.
- Chuyện sẽ không tới bước ấy đâu.
- Tôi cũng hy vọng chuyện sẽ không đến một bước này.
Bởi vì lão trương lái xe cảnh sát, cho nên xe thông suốt mà đi vào cục cảnh sát. Sau khi xuống xe, Châu Trạch ra hiệu cho Bạch Oanh Oanh và tiểu loli ở trong xe chờ.
Chính anh theo lão Trương vào cục cảnh sát.
Nhìn bóng lưng hai người tiến vào sảnh lớn sau đó biến mất.
Tiểu loli dùng cùi chỏ thọt eo của Bạch Oanh Oanh, nói:
- Thật hiếm thấy có lúc ông chủ của chúng ta nghiêm trang như thế.
Một con cá muối bỗng nhiên nghiêm túc lên, loại cảm giác kỳ lạ này thật sự khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
- Ông chủ đã nói rồi, anh ấy chỉ hy vọng mọi người có thể bình an là tốt rồi. - Bạch Oanh Oanh ngược lại không cảm thấy lạ gì: - Ông chủ biết chính anh phải làm gì.
Luật sư An đậu xe ở vị trí cách cục cảnh sát xa xa.
Đưa tay ôm lấy Hầu Tử vẫn xao động gọi tới gọi lui vào ngực.
Hầu Tử "xèo xèo C-K-Í-T..T...T" mà kêu.
Càng không ngừng quơ lấy cây chùy đồ chơi bằng nhựa.
Một bộ muốn đi cướp ngục!
Trước đây không phải lão đạo chưa từng vào cục cảnh sát, không bằng lái thậm chí là cả tội hít, buôn bán ma túy.
Nhưng Hầu Tử biết.
Chuyện lần này lại khác.
Rất khác.
- Yên tâm đi, yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu.
Luật sư An ngược lại rất bình tĩnh.
- Xem trước tiến triển vụ việc rồi lại tính tiếp. Đến, để tao nhìn xem trên người mày có rận gì không.
... ...
Lão Trương đi ở phía trước, sắc mặt âm trầm.
Châu Trạch đi ở phía sau, sắc mặt càng âm trầm.
Hai người một trước một sau đi lại trong lối đi nhỏ ở cục cảnh sát, tản ra khí tức người sống chớ vào.
- Ông chủ, ngàn vạn lần chớ xung động, nơi này là cục cảnh sát, anh cũng đã nói, quỷ sai chúng ta không thể đến cơ quan dương gian làm càn.
- Lão Trương, từ tục tĩu tôi nói trước.
- Anh nói đi.
- Tôi cho phép anh tiếp tục lắc lư giữa thân phận quỷ sai và thân phận cảnh sát của mình, nhưng vào lúc này, tôi hy vọng anh có thể coi bản thân mình là một quỷ sai.
- Tôi biết.
- Không, anh không biết. - Châu Trạch đưa tay đè lên bả vai lão Trương, trầm giọng nói: - Lão đạo không thể giết người được.
- Vâng, tôi cũng cho là như vậy.
- Cho nên, chuyện này sẽ rất đơn giản, hoặc chính là có người cố ý muốn chỉnh lão ta, hoặc có người muốn mượn lão ta để chỉnh tôi!
Châu Trạch cắn răng, tuy nói anh không biết rốt cuộc phía sau màn chuyện này là thế nào, nhưng bản năng của anh đã nhận ra cảm giác nguy cơ.
- Nếu có người muốn chỉnh tôi, vậy quỷ sai thuộc hạ của tôi cùng với người trong phòng sách, cũng kể cả anh, đều không cách nào may mắn tránh khỏi.
- Tôi không phải anh, tôi là người ích kỷ, tôi sẽ không cam lòng để mình hy sinh, điểm này, anh cũng hiểu.
... ...
- Đội trưởng, mới vừa thẩm vấn xong tên phạm nhân kia, đang định áp giải phạm nhân tới trại tạm giam.
- Khoan đã, tôi còn một ít chuyện muốn hỏi thăm thêm.
- Vâng, đội trưởng.
Châu Trạch và lão Trương cùng vào phòng thẩm vấn.
Chuyện này không phù hợp với quy củ.
Rất không phù hợp với quy củ.
Có thể suy ra, vào lúc này, quả thật lão Trương đã thay đổi rất nhiều phương tiện.
Anh ta không phải một người không biết thay đổi nguyên tắc dựa theo tình hình, dưới điều kiện tiên quyết là chuyện ấy không gây nguy hại xã hội, không vi phạm nguyên tắc căn bản, anh ta vẫn hiểu được cái gì gọi là nhập gia tuỳ tục.
Châu Trạch từ từ nhắm hai mắt.
Tay trái chuyển động bút máy.
Lúc này mới bình tĩnh không bao lâu, lại có chuyện muốn tìm tới cửa sao?
Sau khi sư phụ Hứa Thanh Lãng bỗng nhiên xuất hiện lần trước, thiếu chút nữa đẩy nguyên một đám người trong phòng sách vào đường chết.
Hiện tại Châu Trạch hết sức mà mẫn cảm với loại chuyện này.
Chỉ là.
Hiện tại điều khiến anh cảm thấy rất bất đắc dĩ chính là.
Đến hiện anh còn không biết phía sau chuyện này.
Rốt cuộc là nhằm vào bản thân lão đạo.
Hay nhằm vào Châu Trạch anh.
Nếu là khả năng trước, vấn đề còn có thể bị khống chế, cũng dễ giải quyết.
Nếu là khả năng sau...
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Tốc độ chuyển động bút máy trong tay cũng nhanh hơn.
Anh nhớ kỹ khi ngu ngốc phong ấn ý thức trong cơ thể mình.
Ý thức kia đã từng gào rú.
Anh ta kêu anh ta sẽ chờ, chờ xem cần bao lâu bản thân mình sẽ tự động mở phong ấn, cầu xin lực lượng của anh ta.
Suy nghĩ càng không ngừng xoay tròn.
Lão đạo bị cảnh sát áp giải tới, ngồi vào ghế thẩm vấn, tay bị còng lại.
Châu Trạch chậm rãi mở mắt ra.
Ngay sau đó.
Anh bị dáng vẻ rối bời và con mắt đục ngầu của lão đạo lúc này.
Làm cho sợ hết hồn!
Bút máy trong tay cũng lập tức ngừng chuyển động.
Thân thể Châu Trạch cũng từ từ nghiêng về phía trước.
Lão đạo.
Sao lại biến thành bộ dạng này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận