Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1266: Chờ! (1)

Châu Trạch tiếp tục lau chùi móng tay của mình, cố gắng không lưu lại một chút tia máu nào, đồng thời lắc đầu, nói:
- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng chính là, đề nghị mới vừa rồi của anh, tôi cảm thấy rất không tệ.
Người đàn ông cười một tiếng, chỉ bản thân nói:
- Anh nên nhìn ra rồi chứ, tôi không phải là người, tôi chỉ là một súc sinh.
- Ngài lại đi so đo với một con súc sinh làm gì cơ chứ, đúng không?
- Hơn nữa, tôi là con đực, nhìn tôi nịnh nọt đu bám anh, cũng rất kinh tởm, không phải sao?
Châu Trạch đặt móng tay ở trước miệng mình, thổi thổi, vừa mượn ánh sáng đèn cẩn thận tra xét, không vội trả lời.
- Gù rù gù rù… Gù rù gù rù…
Một cái vali hành lý, từ cửa tiệm trượt ra ngoài, vừa vặn trượt đến giữa hai người Châu Trạch và người đàn ông kia, xốc nảy ở bên đó một lát, sau khi lượn một vòng, cái vali ngã rầm trên mặt đất.
- Lạch cạch…
Khóa của vali hành lý bị bật ra.
Vali hành lý bị mở ra từ bên trong.
Ngay sau đó.
Một người lùn nhỏ bé bò ra từ trong vali hành lý.
Mặt của anh ta rất lớn, nhưng rõ ràng cơ thể rất nhỏ, lộ ra vẻ rất không cân đối, giống như là một con búp bê đầu lớn vậy.
Sau khi bò ra ngoài.
Anh ta nhìn người đàn ông bên trái trước một chút.
Dường như là rất sợ hãi.
Vội vàng bò về phía bên phải.
Sau đó một cách tự nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Châu Trạch đang đứng ở phía bên tay phải của mình.
Châu Trạch để tay xuống.
Ánh mắt bình tĩnh mà nhìn gia hỏa có vẻ như là dị dạng đang ở trước mặt mình.
Người này.
Rất quen mặt.
Rất quen mặt.
So với bóng người mà mỗi ngày anh đều nhìn thấy ở trong gương, vô cùng giống nhau…
...
A.
Là anh ta à.
Châu Trạch không nghĩ ra tại sao trên thế gian này lại có người nhàm chán đến như vậy.
Lại nghĩ đủ cách để khiến cho Từ Nhạc sống lại.
Không đúng.
Đây không phải là sống lại.
Mà là sinh một “quý tử“ cho Từ Nhạc, hơn nữa đứa con này còn cực kì giống bố.
Chẳng qua là, chuyện này có sự thúc đẩy của nhân tạo, cho nên người lùn có cảm giác như một con búp bê đầu lớn này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tên biến thái gần đây đã gây án khắp Thông Thành, chắc là người này.
Nói một cách nghiêm túc hơn, anh ta cũng không tính là là con trai của Từ Nhạc, trong nhận thức của mọi người, đời sau là sự tiếp nối của bản thân, mà người này, trình độ nối tiếp và trình độ khôi phục như cũ cao hơn, kết quả kiểm tra DNA có thể chứng tỏ mọi thứ.
Đừng nói là cha con, coi như là sinh đôi, DNA của bọn họ cũng không thể nào trùng khớp tới mức độ đó được.
Thật đúng là khiến người ta không tưởng tượng được, ngay tại Thông Thành, ở ngay dưới mí mắt của mình, lại có thể xảy ra chuyện có người làm ra trò khoa học kỹ thuật đen như vậy.
Nếu như nói, đối với Deadpool, ngay từ đầu, Châu Trạch đề phòng sau đó là từ từ biến chuyển mối quan hệ như ông chủ và cấp dưới, như vậy, đối với vị trước mắt này, ông chủ Châu thât sự cực kì có cảm giác duyên nợ.
Tuy nói ông chủ Châu vẫn luôn có thói quen mang đồ từ bên ngoài về nhà.
Nhưng chắc chắn không bao gồm cái thứ trước mắt này.
Cái thứ dị dạng này.
Anh ta sẽ bị đập nát ở ngay tại nơi này.
Thời gian trôi qua hơn hai năm, thật ra thì Châu Trạch không có chấp niệm gì với Từ Nhạc, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là bạn sẽ thực sự tha thứ cho vị kia.
Tha thứ cho anh ta là chuyện Mạnh Bà đã làm, như vậy việc ông chủ Châu phải làm, chính là đưa anh ta đi gặp… thôi quên đi, anh còn khá thân quen với Mạnh Bà, sẽ không gây thêm phiền tức cho người ta, trực tiếp kết thúc ở nơi này đi.
Đời trước anh vô tội biết bao, thật vất vả, từ viện mồ côi phấn đấu biết bao nhiêu năm như vậy, rốt cuộc có nhà có xe, sự nghiệp cũng thuộc về loại có thành tựu, bị con hàng kia trực tiếp mua hung thủ chế tạo tai nạn giao thông mà đi đời nhà ma.
Tuy nói trong đó có rất nhiều những nhân tố khác quấy phá, nhưng mồi dẫn lửa trực tiếp nhất, vẫn là cái người kia.
Nếu Châu Trạch anh thật sự ngoại tình với vợ người ta cũng coi như xong đi, muốn trả thù thế nào cũng được, chơi công khai hay mánh khóe sau lưng, đều có thể.
Nhưng lúc đó, ông chủ Châu lại còn không nhớ bản thân từng dẫn dắt một nữ thực tập sinh mà hiện tại đã dậy thì thành công xinh đẹp như vậy.
Không đụng chưa ăn, thậm chí còn không nhớ.
Lại trực tiếp mất?
Nếu như anh chưa chết, có lẽ hiện tại vẫn còn đang ở trong tiết tấu sinh hoạt vội vã của đời trước đi, doanh câu cũng sẽ không tỉnh lại, nghĩ tới lúc đó Lý Tú Thành cũng phong Vương rồi*, cuối cùng doanh câu vào khoảnh khắc anh bỏ mình cũng không thèm quan tâm đến anh một chút nào, dựa theo tình huống đời trước của anh ấy, hẳn là doanh câu sẽ trực tiếp ngủ hết đời này của mình cũng sẽ không thèm sủi bọt mới đúng.
(*Lý Tú Thành được phong Trung Vương vào lúc cuối đời)
Cuộc sống hiện tại so với trước kia, rốt cuộc cái nào tốt hơn?
Chuyện này thì nói sau đi, đáng lẽ phải là tự bản thân Châu Trạch anh đi lựa chọn, mà không phải bị người ta điền xong tờ đơn lại nói câu trả lời cho anh.
Vốn dĩ người đàn ông kia đã nhượng bộ, sau khi nhìn thấy sát khí trong mắt Châu Trạch, lập tức vung hai tay, có chút lúng túng hô:
- Chuyện này, không thể giao anh ta cho anh, càng không thể nào để cho anh giết được.
Đôi mắt Châu Trạch híp lại một chút.
Tên trước mắt này, rốt cuộc là chủng loại yêu tộc gì, linh cảm và giác giác quan nhạy bén đến như vậy sao, sát khí của anh, hẳn là đã được khống chế được rất tốt, thậm chí chỉ là một vài ý nghĩ của anh mà thôi, vậy mà lại để cho đối phương cảm ứng được.
Loại cảm giác này, khiến Châu Trạch nghĩ tới tiểu Hầu Tử trong tiệm sách nhà mình, linh cmr giác quan của tiểu Hầu Tử cũng nhạy bén đến đáng sợ.
“Búp bê đầu to” sợ người đàn ông kia, bởi vì mới vừa rồi, chính là vị kia bắt anh ta trở lại, anh ta đang ở trong thành phố chơi vui đến mức quên cả trời đất, cũng không muốn tiếp tục bị giam lại nữa, cho nên, anh ta rất không có não mà tiếp tục bò về phía bên này của Châu Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận