Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 905: Thân thiết bất ngờ (2)

- Thậm chí.
- Rất có thể là nó liền tồn tại ở chỗ này.
- Chẳng lẽ con quỷ này sống trong ứng dụng vay trực tuyến ở nơi này? - Lão đạo vừa nói vừa tự cười mình.
Sau đó cười cười.
Phát hiện tất cả mọi người chung quanh đều không cười.
Lão cũng không cười nữa.
- Ông chủ anh nhận xét rất độc đáo nha! - Luật sư An.
- ... - Lão đạo.
- Rất có thể nha. - Lão Trương.
Lão đạo: đệt, anh cũng hiểu?
Rốt cuộc là nịnh hót hay là đang nói thật nha.
Các người cho chút gợi ý chứ.
Lão đạo rất gấp.
- Lão Trương, anh tranh thủ nắm được tổng hợp khoản nợ thiếu bên vay trực tuyến sớm một chút, sau đó so sánh một chút, xem thử trong đó có bao nhiêu nahf trùng với nhau, sau đó điều tra sơ bộ tunfh huống của mấy nhà kia, đồng thời nhờ anh mượn cớ hay lý do, tìm lãnh đạo trường học hoặc là người của hội học sinh, trước tiên điều tra một chút, xem thử có học sinh nào...
Nói tới chỗ này, Châu Trạch lắc đầu một cái.
- Được rồi, chuyện này hơi quá, anh làm xong chuyện đầu tiên là được.
Tiếp đó.
Châu Trạch nhìn về phía luật sư An ở bên cạnh:
- Anh ở lại chỗ này quan sát một chút, xem có thể tìm được manh mối gì hay không.
Ngược lại không có nhiệm vụ cụ thể, vốn lấy tần suất cùng phạm vi con quỷ đó giết người mà xem, rất có thể người chết kế tiếp còn ở trong trường học này.
- Vâng, đã hiểu.
Châu Trạch lại nhìn lão đạo một chút.
Lão đạo lập tức đứng thẳng người, chuẩn bị tiếp nhận nhiệm vụ của mình.
- Lão đạo.
- Có!
- Ông trở lại đi xem Hầu Tử một chút đi.
- ... - Lão đạo.
- Ông chủ, con quỷ đó còn chưa bắt được, làm sao tôi có thể đi được.
- Vậy ông theo lão An cũng nhau tuần tra ở chỗ này đi.
- ... - Lão An.
- Được !
Phân chia nhiệm vụ xong.
Mọi người cũng giải tán.
Châu Trạch, bởi vì nguyên nhân thân thể, chỉ có thể chống ba tong tùy tiện đi dạo một chút, hơn nữa anh là ông chủ, sắp xếp cho bản thân một công việc thanh nhàn, cũng dễ hiểu.
Sau mấy tiếng.
Nên náo nhiệt cũng đã náo nhiệt xong rồi.
Trong thời gian ngắn, liên tiếp 2 học sinh nhảy lầu bỏ mình, lãnh đạo trường học hẳn là rất gấp gáp.
Giống như là công ty Phú Phú Khang ban đầu, mặc dù quy mô công ty vẫn là rất lớn, nhưng nó chân chính đi vào tầm mắt của mọi người được phần lớn mọi người quen thuộc, chính là từ lúc nơi đó của ông ta bắt đầu không ngừng truyền ra sự kiện nhân viên nhảy lầu.
Một người nhảy lầu, còn có thể lấp liếm, ép ảnh hưởng của việc đó xuống đến thấp nhất.
Nhưng bây giờ là hai.
Trời mới biết còn sẽ có người làm theo biến thành kẻ thứ ba hay không.
Đến lúc đó, đối với cái trường học này mà nói, nói là trời sập cũng không quá đáng chút nào.
Châu Trạch đi trong chốc lát, ngồi xuống trên băng ghế dài ở giữ sân tập và cổng lớn.
Xe cảnh sát cùng với xe riêng nối liền không dứt, còn có xe phỏng vấn.
Ngẩng đầu lên.
Nhìn sao phủ đầy trời.
Có chút phiền não.
Anh đang bắt quỷ, đang bắt kẻ cầm đầu, hiện đang lội bộ thân thể tàn tạ này mà vẫn còn bảo vệ trị an, bảo đảm sự an toàn sinh mạng và tài sản của quần chúng nhân dân.
Mà đám người này.
Tới tới lui lui.
Giống như con ruồi mất đầu bay loạn lung tung.
Lại không thể an tĩnh lại, để cho con quỷ đó lại tìm ra được mục tiêu sao?
- Aish.
Một tiếng thở dài.
Truyền tới từ bên cạnh Châu Trạch.
Một người đàn ông tuổi chừng năm mươi mặc áo khoác da màu đen ngồi xuống ghế dài ở bên cạnh Châu Trạch.
Có thể thấy được.
Ông ta cũng rất phiền.
Hai tay của ông ta ôm mặt mình, dùng sức xoa xoa, đồng thời căm bực bội tự nhủ:
- Chuyện này là chuyện gì chứ!
Ngay từ đầu Châu Trạch không để ý tới ông ta, nhưng sau khi quét mắt nhìn ông ta một cái thì lại phát hiện có chút quen mắt, nhận ra, hình của người này còn được treo trên bảng vinh danh ở trước cổng trường.
Ông ta là hiệu trưởng của trường học này, nghiêm khắc mà nói, là phó hiệu trưởng, nhưng chức quyền không nhỏ, thuộc về dạng phó chức tương đối có quyền lực.
Ấn tượng của Châu Trạch đối với ông ta còn rất tốt, lần trước lúc đến trường này, nhìn thấy vị phó hiệu trưởng này đang sắp xếp ở bên dưới, toàn bộ du học sinh đều được sắp xếp tiến vào ký úc xá cũ nát nhất, học sinh trong nước được đi đến toà nhà ký túc xá mới, cùng với các loại hành động khác, thế nhưng đã chứng tỏ rõ ông ta là một lãnh đạo tốt chịu làm những việc thiết thực vì học sinh chứ không chơi đùa thành tích ngoài mặt.
- Phiền não sao?
Châu Trạch hỏi.
Hiệu trưởng sửng sốt một chút.
Vẫn gật đầu.
Nói:
- Đúng vậy, phiền chứ.
- Ừm.
Hai người đàn ông.
Tiếp tục ngồi chung ở trên một băng ghế dài, không nói gì.
Cũng không phải là tình nhân buổi tối dạo bước trên sân tập không thể lạnh lùng được, cho nên thực sự Châu Trạch cũng không có gì để nói.
Chẳng qua Châu Trạch nghĩ tới ban đầu hình như anh còn muốn quen biết hiệu trưởng này một chút, lúc này đưa tay vào trong túi quần áo móc móc, thật sự vẫn móc ra được danh thiếp của mình.
Đây chính là sự chu đáo của Oanh Oanh.
Trước mỗi lần Châu Trạch phải ra ngoài, Oanh Oanh đều sẽ đặt danh thiếp được in theo thiết kế vào trong túi Châu Trạch.
Mặc dù.
Cơ bản là Châu Trạch chưa từng dùng.
Nhưng mỗi lần Oanh Oanh đều chưa từng quên.
Châu Trạch lấy ra, khảm màu vàng kim, dường như còn mang theo mùi nước hoa, đưa danh thiếp cho hiệu trưởng ở bên cạnh.
Hiệu trưởng hơi kinh ngạc nhận lấy danh thiếp.
- Tôi ở một tiệm sách ở đường lớn phía nam.
- Rảnh rỗi có thể đến đó uống hai chén.
- A…… được, tốt.
Rõ ràng là hiệu trưởng không hứng thú lắm.
Đương nhiên rồi.
Nếu như ông ta biết tiệm sách đó rốt cuộc là nơi nào.
Đoán chừng sẽ bị hù dọa đến mức trực tiếp bật dậy từ trên ghế dài!
Từ sau khi tiệm sách quy định mức tiêu phí thấp nhất.
Đến tiệm sách đều là những người nào?
Châu Trạch đưa tay vỗ vỗ lên bả vai của hiệu trưởng, nói:
- Yên tâm đi, chuyện sẽ không tiếp tục ác liệt hơn nữa đâu.
- Cái gì?
- Nói ông thả lỏng tinh thần đi, cảnh sát sẽ lo.
- Ừ, nhưng thật ra trường học của chúng tôi đã sai lầm trong công việc của mình, chúng tôi chỉ lo tập trung vào việc học tập, chỉ chú ý ăn ở của học sinh, lại bỏ quên dẫn dắt tinh thần cho thế giới nội tâm phức tạp của học sinh bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận