Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1571: Cầu cứu (2)

Giống như là đang mở tiệc trà.
Chủ đề của tiệc trà cũng rất đơn giản, không gì hơn mấy thứ nhàm tai kiểu tiếp tục đi theo ông chủ mở ra thời đại mới vân vân và mây mây.
Mọi người cũng đều bày ra dáng vẻ lắng nghe ngoài mặt, thỉnh thoảng lại phối hợp vỗ tay vang gội hô vang khẩu hiệu, tỏ lòng trung thành một chút.
Mặc dù chủ đề hơi nhàm chán một chút, nhưng bầu không khí cũng tính là thoải mái
Nói lời thừa, cũng là một loại bản lĩnh, tổ chức tiệc trà nói chuyện nhảm nhí, lại càng cần bản lĩnh, để cho một đám người ngồi lại cùng nhau nói chuyện nhảm nhí, lại càng là bản lĩnh trong các loại bản lĩnh.
Luật sư An am hiểu rất sâu trong chuyện này.
Kỳ thật lúc trước khi anh ta còn sống trong nhà cũng chưa suy tàn.
Ngược lại thì cha anh ta còn muốn đưa anh ta vào giới chính trị hoặc là tòng quân đấy.
Lúc ấy học viện quân sự Hoàng Phố cũng cách nhà luật sư An rất gần.
Chẳng qua là khi đó, An đại thiếu gia tuổi trẻ ngông cuồng, không nghĩ nhiều như vậy, về sau, thế nhưng ánh mắt của cha luật sư An nhìn con trai mình cũng không tệ lắm, khi còn sống anh ta không gây được chút tiếng tăm gì, nhưng sau khi chết đi, ở dưới đất lại sống đến mức như cá gặp nước.
Tiệc trà kết thúc viên mãn.
Phần lớn mọi người đều tắm rửa sạch sẽ sau đó quay trở về phòng riêng của mình để ngủ.
Luật sư An cố ý giữ lại Lâm Khả cùng Lưu Sở Vũ.
- Các người đừng vội thu nhận quỷ sai thủ hạ, mỗi người nhiều nhất chỉ có năm cấp dưới, không được tự tiện sử dụng.
Đàn em giữ càng lâu, thì lại càng muốn lên làm lão đại, đây cũng là chuyện thường tình, nếu không tại sao dương gian lại có nhiều người nằm mơ cũng muốn làm lãnh đạo như vậy chứ?
Lời phân phó này của luật sư An, Lâm Khả cùng Lưu Sở Vũ cũng đều không có ý phản kháng gì cả.
- Tuy nói tiệm sách của chúng ta vừa mới chết mất hai người, nhưng trên thực tế, số người thật sự không ít, lần này hai người các người tấn thăng, tương đương với việc trong tay chúng ta có thêm mười biên chế.
- Đó là tài nguyên, không thể lãng phí được, dù sao chúng ta cũng không thiếu quỷ sai chân chạy vặt gì đó.
Huống chi ông chủ nhà mình còn là tuần sứ của khu vực, bọn họ trực thuộc lãnh đạo trực tiếp, thì cho dù nơi này của bọn họ có trống cũng không có ai đến gây sự chất vấn.
- Chúng tôi hiểu rõ.
- Vâng, đã hiểu.
- Mặt khác, Lâm Khả, cô cũng đừng về nhà nữa, Vương Kha muốn thăm con gái của mình, thì để cho anh ấy sang đây mà thăm, đừng cứ chạy tới chạy lui mãi như vậy.
- Lưu Sở Vũ, còn anh, tìm một căn phòng trong tiệm net ở đối diện đi.
- Nguyệt Nha cùng Trịnh Cường chết như thế nào, trong lòng các người cũng hiểu rõ, nhìn bên ngoài có vẻ tiệm sách chúng ta không tính là nhỏ yếu, nhưng dáng vẻ thực sự cũng chỉ có mấy người ông chủ mà thôi.
- Mấy người chúng ta đây, anh, cô, còn có tôi, mấy người chúng ta, tùy tiện một cơn sóng ập tới là có thể đập chết chúng ta rồi.
- Tôi đã hiểu.
- Vâng.
- Ừm
Luật sư An gật gật đầu.
- Được rồi, cứ như vậy đi, ngày hôm nay, chúc mừng các người đã được thăng chức, hy vọng dưới sự lãnh đạo anh minh của ông chủ chúng ta, tương lai, sẽ càng tốt đẹp hơn, tất cả mọi người đều có thể có được tiền đồ tốt hơn.
Bình Đẳng Vương An đưa ra phần tổng kết.
Hiện tại, lúc mọi người định cứ như vậy mà giải tán.
Thì điện thoại di động của luật sư An vang lên.
Luật sư An nhìn thoáng qua thông báo bên trên điện thoại một chút, sửng sốt một phen, lại là Canh Thần.
Đệt.
Con hàng này ra ngoài đi chơi, chơi lâu như vậy, bản thân anh ta cũng suýt quên mất trong tiệm sách còn có một người như vậy luôn rồi.
Đoán chừng cũng bởi vì dạo gần đây tiệm sách không có nồi gì cần người khác mang đi, cho nên thoáng cái cảm giác tồn tại của Canh Thần lại trở nên yếu tới cực điểm.
Tính toán thời gian, Canh Thần ra ngoài cũng sắp được nửa năm rồi, ngày thường cũng không có điện thoại gì đó, lần này lại bất thình lình gọi điện, thật đúng là khiến cho người ta rất bất ngờ mà.
- Alo.
Luật sư An nhận điện thoại, đầu bên kia điện thoại có tiếng gió rất lớn.
- An... Bất... Khởi...
- Mặt mũi anh lớn thật nha, lại học theo cách nói chuyện của ông chủ lớn, làm càn!
Luật sư An trực tiếp cười mắng.
- Cứu... tôi...
- ... - Luật sư An.

Lúc Châu Trạch trở về phòng, Oanh Oanh đang ngồi ở trên giường cầm điện thoại di động, hẳn là đang chơi game.
Ga trải giường và chăn nệm bao gối mới đều đã được trải xong, nhìn thấy Châu Trạch tới, Oanh Oanh theo bản năng muốn cất điện thoại di động dự định kết thúc trò chơi.
Cô ấy cho là ông chủ nhà mình sẽ ngồi ở dưới thêm một lúc, không nghĩ tới nhanh như vậy thì đã đi lên rồi.
- Em tiếp tục chơi đi.
Châu Trạch cười một tiếng, nằm lên trên giường.
Oanh Oanh nhìn Châu Trạch một chút, cầm điện thoại di động lên tiếp tục chơi tiếp.
Có lẽ là do hôm nay tâm trạng không tệ, hoặc có lẽ là do nằm trên giường cũng không có chuyện gì làm.
Chỉ đơn thuần là không muốn tham dự vào hoạt động tập thể “báo cáo xây dựng tư tưởng” của lầu dưới mà thôi, cho nên cũng chưa nói tới việc mệt, ông chủ Châu nghiêng đầu nhìn qua bên chỗ Oanh Oanh, nhìn vào màn hình điện thoại di động của Oanh Oanh.
Châu Trạch không chơi game, nhưng có thể nhìn ra được, trận này, tình thế của Oanh Oanh không ổn.
- Sắp thua sao?
Châu Trạch hỏi.
- Ừm đúng vậy ạ, đội tụi em đang đánh bỗng nhiên có một người treo máy, không đánh được ông ông chủ.
- Ồ, làm vậy cũng quá không có tinh thần trách nhiệm rồi.
- Ừm, đúng vậy đấy.
Có thể nhìn thấy được, trong khung nói trò chuyện, mấy đồng đội còn lại đều đang mắng người đã treo máy kia.
Ngược lại ván này đã không thể cứu vãn được nữa rồi, cho nên mọi người rất dư thời gian mang chửi người kia.
Đúng lúc này.
Người kia bỗng nhiên di chuyển.
Lại gửi tới một tin nhắn:
- Thật ngại quá mọi người, nhà ở Thành Đô, động đất, tôi vừa treo máy và chạy xuống lầu.
- Không bị làm sao chứ, người anh em?
- Trò chơi không quan trọng, chú ý an toàn đi, trận này thua thì cứ thua thôi.
- Cẩn thận một chút, chú ý an toàn.
Phía bên Oanh Oanh cũng nhắn ra mấy chữ “chúc bình an”.
Các đồng đội lúc trước còn đồng lòng nhất trí mắng người ta không có đạo đức, trong nháy mát đã trở nên dịu dàng thắm thiết như vậy rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận