Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 854: Não con khỉ

Không.
Đây gần như đã chỉ rõ.
- Đêm hội mùa xuân của đài XX thật không đẹp mắt, mời đến đều là minh tinh phẩm cấp kiểu quái gì đâu, toàn bộ không hề giống như đêm hội cái gì, giống như KTV quần chúng từ trước kia rất lâu, là chỗ mọi người đều có thể lên sân khấu gào hai câu.
- Vẫn là đêm hội của Giang Tô Vệ Thị còn đẹp mắt một chút, sân khấu nhìn cũng khoan khoái, bài hát có thể nghe tiết mục có thể xem cũng tương đối nhiều.
Hứa Thanh Lãng nghe vậy, ngẩng đầu liếc nhìn ti vi LCD được gắn ở trước mặt, từ chối cho ý kiến.
Chuyện lớn trước mắt anh có thể làm ít nhất nhìn ra không có khẩn trương quá lớn, nhưng còn chưa hoang đường đến mức chạy đến hứng trí bừng bừng tán gẫu đêm hội gì đó với lão đạo.
- Khỉ con đâu?
Hình như từ khi mình rời giường cho đến giờ vẫn không thấy khỉ con đâu.
- Thứ nghiệp chướng không bớt lo, đồ không có tạo hóa!
Lão đạo tức giận không thôi mắng.
- Hả?
- Bần đạo cũng không hiểu được.
Bản thân vất vả khổ nhọc nuôi lớn khỉ con, lại đi làm chó liếm rồi.
Rất mất mặt.
- Đúng rồi, ông chủ à, con hoa hồ điêu mà cậu mang về kia, rốt cuộc là đực hay cái vậy?
Hiện giờ, lão đạo còn có thể tiếp nhận nếu đó là cái, nếu là đực thì...
- Tôi không biết.
Châu Trạch lắc đầu.
- Hả? Không biết?
- Lần trước định nhìn xem, cuối cùng quên mất.
- Cái kia, không phải lúc trước nó vẫn luôn ở trên bả vai cậu sao? Cậu nên có cảm giác mới đúng chứ.
Lão đạo giơ một ngón tay, chọc chọc không khí trước mặt.
Ừm.
Cảm giác.
- Yêu thú này, ông rất khó phân biệt được rõ ràng rốt cuộc là đực hay cái.
Châu Trạch trả lời qua loa tắc trách, híp mắt, đứng lên khỏi ghế sofa:
- Tôi đi nghỉ ngơi, Oanh Oanh.
- Vâng, ông chủ.
Oanh Oanh lập tức đi tới, theo thói quen đỡ lấy ông chủ nhà mình, tuy rằng cánh tay kia của ông chủ đã khôi phục như cũ.
... ...
Khỉ con buồn bã ỉu xìu từ trên nóc nhà đi xuống, con hoa hồ điêu kia nằm trên nóc nhà, tắm ánh trăng.
Bản thân ở bên cạnh kêu hồi lâu, nói hồi lâu, vốn tưởng rằng mọi người có thể dùng tiếng động vật trao đổi một chút, ai biết người ta vốn không thèm để ý đến mình.
Khỉ con hơi chán nản thất vọng, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ không nhúc nhích hấp thu tinh hoa nhật nguyệt kia, thật sự có vẻ thâm ảo cao siêu!
Khỉ con lại không biết rằng, không rõ tên kia đã ngủ say trong hòn đá màu xanh do thi độc hình thành bao nhiêu năm, nào sẽ hấp thu tinh hoa nhật nguyệt cái rắm gì, hoàn toàn coi khỉ con thành kẻ quê mùa trong yêu tộc đang trang bức.
Đi từ cửa sổ lầu hai vào, đến lầu hai, khỉ con vỗ vỗ miệng, hắt xì một cái, nó cảm thấy mình nên đi ngủ.
“Khẹc khẹc khẹc?”
Khỉ con khịt khịt mũi, nó ngửi được.
Mùi biển lớn!
Mặn.
Ẩm.
Sao!
Khỉ con bĩu môi, nó cũng không phải thích con hồ ly kia, luôn cảm thấy người ta không phải là yêu quái đứng đắn gì.
Nhưng người ta đã đến đây, dù sao cũng phải đi chào hỏi, dù sao, nó cũng coi như là nửa chủ nhân ở đây.
Nhảy nhót đi đến trước cửa phòng, cửa không khóa, khỉ con giơ móng vuốt thật nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Nhưng mà.
Trong phòng trống không.
Trên giường cũng không có ai.
“Khẹc khẹc khẹc!”
Khỉ con nhìn chung quanh.
Cái mũi càng không ngừng khịt khịt.
Gãi gãi đầu.
Nó lại đi xuống dưới lầu.
Nó có thể loáng thoáng ngửi được hương vị.
Nhưng không biết bạch hồ rốt cuộc cụ thể ở đâu.
Nó hơi kỳ quái.
Không khỏi cảm thấy không thích hợp.
Linh giác của khỉ con vốn rất mạnh, khỉ con của hiệu sách lại là khỉ con công đức mấy đời chuyển thế, đồng thời đạt được truyền thừa của con vượn ở bàn sơn, ở phương diện linh mẫn, tự nhiên càng xuất chúng nổi bật.
Nó đang tìm.
Nó đang tìm.
Nhưng không nhìn thấy.
Khỉ con vọt xuống thang lầu, tiếp tục khịt mũi.
Ở đâu.
Ở đâu?
Ngẩng đầu.
Khỉ con thấy Châu Trạch và Oanh Oanh đang đi về phía nó.
“Khẹc khẹc khẹc khẹc!!!!!”
Khỉ con kêu lên.
Nó muốn cảnh báo.
Không thấy hồ ly!
Nhưng mà.
Dường như Châu Trạch và Oanh Oanh hoàn toàn không phát hiện ra nó, đi qua trước mặt nó.
“Khec khẹc khẹc!!!!”
Khỉ con lại vọt lên trên bậc thềm, ngăn cản Châu Trạch và Oanh Oanh.
Nó nhảy lên.
Kêu lên.
Nhưng mà.
Châu Trạch và Oanh Oanh lại một lần nữa đi tới.
Khỉ con giơ tay túm lấy.
Lại túm lấy không khí.
Bọn họ không nhìn thấy mình?
Khỉ con chợt giật mình.
Hai móng vuốt che kín miệng mình.
Nó không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó rõ ràng đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì.
“Khẹc khẹc khẹc khẹc!!!!”
Theo bản năng, khỉ con lại nhảy lên quầy bar, bắt đầu kêu lão đạo.
Nó cũng không muốn kêu lão đạo đi cứu nó.
Bởi vì nó cũng biết phân lượng của lão đạo.
Nó chỉ hy vọng lão đạo có thể tỉnh táo một chút, hoặc rời đi hoặc trốn đi.
Nhưng mà.
Khoa chân múa tay làm trò hề hồi lâu trước mặt lão đạo.
Lão đạo vẫn tiếp tục xem chương trình cười ngây ngô.
Còn ở ngay trước mặt khỉ con thò tay vào trong đũng quần gãi gãi.
Sau khi rút tay ra.
Còn đặt tới trước mũi ngửi ngửi.
“... ...” Khỉ con.
“Grào!”
Khỉ con xoay người.
Thân thể nhanh chóng to lên.
Hóa thân thành khỉ yêu!
Thể tích thành lớn, yêu khí cũng trở nên nồng đậm, nhưng vẫn không hề có hiệu quả gì.
Lão đạo vẫn tiếp tục xem chương trình trên ti vi, Hứa Thanh Lãng vẫn tiếp tục điều chế cocktail của anh.
“Grào! Grào! Grào!”
Con khỉ yêu sắp gào đến rách họng.
Nhưng vẫn không có ai ngó ngàng gì đến mình.
Khỉ con thật mê man.
Nó không biết rốt cuộc như thế nào.
Đúng lúc này.
Khỉ con chợt nghe thấy dưới sàn truyền đến tiếng vang “Răng rắc răng rắc”, rất nặng nề, lại rất có lực, giống như có thứ gì đó muốn chui ra ngoài.
Thân mình khỉ con thu nhỏ lại, không ngừng xoay tròn vòng quanh vị trí đột nhiên lồi ra kia.
Một mùi thơm lạ lùng truyền đến.
Xông vào mũi say lòng người.
Thân mình khỉ con lắc lư một vòng.
Cuối cùng mới khó khăn đứng vững được.
Nhưng mà.
Khi nó lại nhìn khắp bốn phía.
Lại phát hiện lấy chỗ lồi ra này làm trung tâm.
Toàn bộ bố cục của lầu một hiệu sách đột ngột biến thành một vòng tròn.
Hơn nữa ở chính giữa lồi lên cao cao.
Hai bên lõm xuống.
Giống như cái bụng của một người phụ nữ.
Mang thai.
Mang thai?
Khỉ con không biết vì sao trong lòng mình lại xuất hiện so sánh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận