Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 790: Nổ! (2)

Đúng vậy.
Vách tường động.
Cả vách tường màu xanh giống như từ trạng thái cố định chậm rãi chuyển hóa thành trạng thái xê dịch, cảm giác giống như biến thành thạch hoa quả, vả lại bắt đầu chảy xuống.
Gồ ghề trên mặt ban đầu đã dần bằng phẳng, đồng thời bắt đầu từ vị trí vốn có lan rộng ra ngoài.
Cô bé ngăm đen theo bản năng lui về sau một bước.
Nhưng nhìn Châu Trạch vẫn còn lơ lửng phía trước.
Cô lại do dự.
Cắn răng tiến lên trước chuẩn bị kéo Châu Trạch trở lại.
Một giọt chất lỏng màu xanh rơi lên trên làn da của cô.
- A!
Cô hét thảm lên một tiếng.
Chỗ cánh tay gần như bị tan ra một cái lỗ kích cỡ móng tay, bởi vì nhiệt độ rất cao, khi tan ra xuyên qua tiện thể làm cháy luôn cả miệng vết thương, một giọt máu cũng chưa chảy ra.
Cô bé ngăm đen không dám tiến về trước nữa, chỉ không ngừng lui về sau.
Tuy rằng Châu Trạch chết rồi, cô cũng phải chết, nhưng trước mắt tiếp tục tiến lên trước hoặc không lui về sau, cô lập tức sẽ bị hòa tan thành cặn bã trong chất lỏng màu xanh này.
- Lão Châu!
Hứa Thanh Lãng kêu lên.
Bé trai không chút do dự lao về phía Châu Trạch.
“Ong!”
Bóng đen lại một lần nữa xuất hiện.
Bé trai bị đánh lui giữa đường.
Cả người bay ngược đập vào trên người Hứa Thanh Lãng, thân hình run run.
Quá nhanh, vả lại công kích này cũng thật sắc bén!
- Ông chủ!
Oanh Oanh bò ra.
Cô thấy ông chủ sẽ lập tức bị chất lỏng màu xanh kia bao trùm, gấp đến mức quên hết tất cả, định tiến lên cứu ông chủ nhà mình về.
Nhưng mà.
Chất lỏng màu xanh này đột nhiên bắt đầu sôi sùng sục lên, làm cho người ta có cảm giác giống như nham thạch nóng chảy.
Hơi thở khủng bố nồng đậm bắt đầu tràn ngập bốn phía.
Toàn bộ hầm mỏ giống như bị bỏ thêm khí hóa lỏng vào.
Cho dù là người thường cũng khó chịu được.
Mà trong mắt bé trai và Oanh Oanh dần dần bị vẻ say mê thay thế.
Đây là một loại mê hoặc cực kỳ bá đạo.
Đối với cương thi mà nói.
Là một loại cạm bẫy vườn địa đàng khó có thể cự tuyệt.
- Má nó! Lão Hứa, còn chờ gì nữa, dẫn bọn họ ra!
Lúc này luật sư An lớn tiếng kêu.
Hứa Thanh Lãng hít sâu một hơi, kéo bé trai đi về trước, trong mắt bé trai khi tỉnh táo khi say mê, giống như bởi vì có kinh nghiệm lần trước, cho nên không trực tiếp hoàn toàn đắm chìm vào.
Oanh Oanh lại bị luật sư An túm được cổ, luật sư An hoàn toàn liều lĩnh dùng một tay kéo Oanh Oanh đi về sau.
- Anh ấy không chết được đâu, không nhất định chết đâu, nếu cô còn trầm mê vào, thật sự không có ai có thể cứu được anh ấy!
Giống như lời nói này đã kích thích Oanh Oanh, trong tròng mắt vốn mê say bắt đầu xuất hiện gợn sóng.
Cuối cùng.
Hứa Thanh Lãng và luật sư An đều tha lôi cương thi trước mặt lui ra sau hầm, một mực lui ra đến dưới hang.
Cách một khoảng rồi.
Bé trai và Oanh Oanh đều đã hồi phục lại.
Hai người liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy một chút may mắn từ trong mắt đối phương.
Cách trầm luân vào.
Thật sự chỉ thiếu một chút.
Luật sư An tự mình cầm di động chiếu vào trong hầm.
Nhưng phát hiện trong hầm hoàn toàn bị tảng đá màu xanh bao trùm, lấp kín đầu kia.
- Cái kia rốt cuộc là cái quái gì?
Luật sư An hỏi Hứa Thanh Lãng.
- Không phát hiện ra, nó nhảy ra từ trong vách tường kia, giống như, là một động vật, rất nhiều lông.
Hứa Thanh Lãng nghĩ tới móng thịt nhỏ ban đầu thò ra thăm dò từ trong vách tường màu xanh.
- Động vật? Vậy là yêu rồi?
- Yêu?
Hứa Thanh Lãng nhớ tới hình ảnh trước khi hư ảnh hải thần tiêu tán, hơi nghi ngờ gật gật đầu:
- Hình như vậy, dường như hải thần biết nó, nhưng tình huống thân thể tôi hiện giờ, tạm thời không có cách nào liên lạc với nó.
Nếu chờ mình tu dưỡng xong rồi lại liên lạc với hải thần giải đáp nghi hoặc.
Vậy rau cúc vàng đều đã nguội.
- Không đợi được lâu như vậy, chúng ta phải nghĩ cách đào ông chủ ra.
Luật sư An nói.
- Đào ra như thế nào?
Bé trai hỏi.
Có khí lực nhất là hai cương thi bọn họ.
Nhưng bọn họ tới gần nơi đó sẽ có vấn đề.
Bây giờ luật sư An là Dương Quá, Hứa Thanh Lãng cũng “Thân mềm thể yếu”.
- Còn có thể đào ra như thế nào? Chẳng lẽ kêu ông đây đi tìm bản “Đạo mộ bút ký” học tập đào ra như thế nào sao?
- Hay tìm Ngô Tà Muộn Du Bình đi kết nối ngoại tuyến?
- Đi tìm cho ông đây.
- Tìm thuốc nổ!
- Trong mỏ quặng này khẳng định có thuốc nổ, cũng đi lục soát vài mỏ quặng gần đây tìm ra một chút cho tôi.
- Không quan tâm dưới kia rốt cuộc là đầu trâu mặt ngựa gì.
- Ông đây phải nổ tung nó!
Châu Trạch cảm thấy mình ngủ thật lâu.
Trí nhớ của anh.
Dường như luôn luôn dừng lại ở trong nháy mắt bị sét đánh.
Cuộc đời, ở đó giống như biến thành một cuốn băng ghi hình, vốn đang một mực bình ổn đều đặn phát hình, nhưng trong một khắc kia bị kẹt.
Xuất hiện vô số bông tuyết.
Âm thanh.
Hình ảnh.
Tất cả của tất cả.
Đều tiến vào trong vặn vẹo và hỗn độn.
Bị sét đánh.
Hóa ra là có cảm giác như vậy.
Đời này ông chủ Châu đã vào lò hỏa táng nhiều lần.
Nhưng vẫn là lần đầu tiên bị sét đánh.
Ngay từ đầu.
Cảm thấy thật mới mẻ.
Nhưng mà, lại có một chút tiếc nuối, thật sự quá gần, thật sự gần quá, tuy rằng tia sét kia không nhắm chuẩn lấy anh, nhưng bởi vì cách thật sự gần quá, anh cũng không thể tránh được, nhận được cái gọi là “Mưa móc đều chiếm”.
Trời đất nhẫn tâm coi vạn vật như cỏ rác.
Nó cũng không để ý bạn là ai, ở trong mắt nó, thiện ác đã mơ hồ, đầu to đầu nhỏ, đơn giản là ánh mắt của người trưởng thành quan sát con kiến.
Bởi vì cùng kẹt lại.
Dường như còn có thời gian.
Giống như lúc này mình trở nên thật nhỏ bé, nhỏ bé đến giống như bụi bặm, nhanh chóng đã nghênh đón kết thúc cuối cùng của mình.
Đây là một cảm giác thật kỳ lạ.
Tương tự với lúc hấp hối.
Nói là một giấc chiêm bao không biết bao nhiêu lâu, còn hơi khoa trương.
Nhưng vô tri vô giác biết được đây là năm nào, cũng tính chuẩn xác.
“Ùng ục... ... ùng ục... ... ùng ục... ...”
Có tiếng nước.
Vả lại tiếng nước càng lúc càng lớn.
Châu Trạch ngẩng đầu.
Trên đầu anh.
Hoàn toàn trắng bệch.
Giống như trong một studio cực kỳ sạch sẽ.
Nhưng hiện giờ.
Theo tiếng nước càng lúc càng vang vọng.
Anh nhìn thấy từng giọt chất lỏng màu xanh đang chảy xuống.
Trong thị giác của mình, nói chính xác là trong ý thức của mình, đã lâu rồi, giống như lần đầu tiên nhìn thấy màu sắc khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận