Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1378: Hầu Tử lốp xe dự phòng ngàn năm (1)

Sân khấu thay đổi, rất nhiều người nên xuống sân khấu từ sớm, nhưng lại luôn ẩn nấp ở trong góc, chính là không chịu đi xuống.
Thân thể của lão Hầu Tử cực kì to lớn, ít nhất trên phương diện cảm quan, không thua kém pháp thân của Sở Giang Vương một chút nào.
Bạn rất khó có thể tưởng tượng được.
Một người, không đúng, là một Hầu tử dựa vào việc hút chân khí và vận khí.
Dùng đủ loại phương thức để “cẩu thả qua ngày”.
Khi nó đứng thẳng người.
Khi nó ưỡn ngực.
Khi nó hoàn toàn lúc đứng lên.
Lại còn có khí chất giống như núi.
Không có mảy may một chút cảm giác bệnh lao nào.
Mạnh mẽ đến mức… rối tinh rối mù.
Châu Trạch cũng đứng lên, những người khác của tiệm sách cũng đều đứng lên.
- Lão An, mang theo mọi người lui về phía sau, tìm một nơi an toàn một chút mà đợi đi.
Hiện tại, ở vị trí này, ngoài việc xem Sở Giang Vương biểu diễn kịch câm một mình thì cũng không còn gì nữa cả, ngược lại mọi người ở trong mắt Sở Giang Vương chẳng qua cũng chỉ là một luồng không khí mà thôi, không tính là cái gì.
Nhưng tiếp theo.
Nơi này sẽ trở thành chiến trường.
Hai vị có thể trọng kinh khủng như thế này, một khi động thủ, chỉ sợ dãy núi này cũng phải chịu ảnh hưởng nghiêm trọng đi.
Luật sư An gật đầu một cái, phất tay một cái, tỏ ý mọi người đi theo anh ta cùng rút lui.
Ông chủ Châu không rút lui.
Sau khi mọi người lui về phía sau.
Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Lại chờ thêm một lát nữa.
Lại tiếp tục nhìn lên.
Thậm chí mọi người của tiệm sách còn phát hiện ông chủ nhà mình còn đang tiến về phía trước, giống như là đang muốn chủ động tiến gần về phía chiến cuộc một chút vậy.
Tiểu Hầu Tử chui ra khỏi ngực Hứa Thanh Lãng, một đường đuổi theo, chạy về phía Châu Trạch.
Châu Trạch cúi đầu xuống.
Nhìn tiểu Hầu Tử ở dưới chân.
Ngược lại cũng không đẩy nó quay về.
Tùy ý đối phương nắm ống quần, dựa vào đó rồi leo lên đến bả vai của mình.
- Lều vải cũng không cần thu dọn, mang một vài thứ thiết yếu thôi, chúng ta nhanh chóng rút lui về phía sau, đi ra sau đỉnh núi kia, có người nào mang ống nhòm chưa?
Luật sư An vừa thúc giục vừa chỉ huy mọi chuyện.
Lần này tới, lý do mang theo nhiều người như vậy, cũng là vì để có đầy đủ nhân lực khi tìm kiếm long mạch, căn bản cũng không phải là mang người đến để cùng nhau làm màu, coi như muốn làm màu, cũng không phải là làm với loại đối thủ ở cấp bậc này.
Cho nên, vì để tránh cho thiệt hại không cần thiết, lúc mọi người nên kinh sợ thì vẫn phải lui về phía sau một chút rồi kinh sợ.
Về phần ông chủ thì sao.
Mới vừa rồi ông chủ nói câu nói kia, rốt cuộc là có ý gì?
...
Long mạch còn đang gào thét, nhưng nó lúc này, như thể đã hoàn toàn mất đi thân phận nhân vật chính, hoàn toàn trở thành một nhân vật phụ nằm một góc của ống kính mà thôi.
Không có ai lại đi quan tâm đến suy nghĩ của nó nữa, nó cũng không còn tư cách hấp dẫn được bao nhiêu sự chú ý nữa.
Khuôn mặt của Sở Giang Vương ẩn bên dưới châu quan.
Nhưng bạn có thể cảm giác được trên người anh ta đáng toát ra một loại tâm trạng không kiên nhẫn.
Hầu Tử.
Lại là Hầu Tử.
Rõ ràng là thời đại của Phủ Quân đã kết thúc lâu như vậy.
Cuối cùng lại vẫn có các loại Hầu Tử đủ thể loại, thỉnh thoảng lại nhảy ra.
Không thay đổi được đại cuộc.
Nhưng cũng có thể khiến cho người ta ăn không ngon ngủ không yên.
Trước đây không lâu, vừa có một con Hầu tử màu đen dẫn những mảnh xương vụn kia từ trong Phong Ấn Chi Địa bỗng nhiên lao ra công phá chủ thành của âm ti.
Vào lúc này.
Đã ngàn năm nay rồi, thật vất vả anh ta mới hoàn dương lên hóng mát được một lần, thu cái long mạch này dự định mang về cho Đế Thính làm đồ ăn vặt.
Lại cũng có thể đụng trúng Hầu Tử.
Đây rốt cuộc là Hầu Tử.
Hay là con rận chứ?
Tại sao cứ nhảy tới nhảy lui, muốn bắt cũng bắt không xong chứ?
- Dường như anh ta đang cảm thấy... Ông rất phiền.
Một bóng đen, lóe lên trong con ngươi của lão Hầu Tử, phát ra giọng nói của chính mình.
- Sáu mươi năm trước, chính là anh ta thiếu chút nữa đã đánh anh tới mức diệt đạo bỏ mình?
Lão Hầu Tử cười hỏi.
Năm đó, Bồ Tát hạ Pháp Chỉ, đích thân Sở Giang Vương động thủ, trấn áp Đại đầu lĩnh của đội chấp pháp, đồng thời trấn áp cả đội chấp pháp.
- Anh ta ứng vận nhi sinh*... Ông cũng không phải là đối thủ của anh ta.
(*xuất hiện đúng lúc đúng thời cơ, sự xuất hiện khi thời đại cần)
- Phi.
Lão Hầu Tử mắng một tiếng:
- Đánh không lại thì cứ là đánh không lại thôi, sao lại cứ phải kiếm cớ nói vận khí của người ta tốt cho nên bản thân mới thua chứ, mất mặt.
Bóng đen không nói thêm nữa.
Anh ta có chút nghĩ không thông.
Nếu đi ra khỏi hàn đàm.
Trận đánh này.
Bất luận là thắng hay thua.
Đều là một loại kết thúc.
Tại sao lão Hầu Tử này lại không hề có chút cân nhắc nào đến kết thúc tốt đẹp vậy chứ.
Người sắp chết, nói lời tốt đẹp*, làm sao ở trên người lão khỉ già này lại không biểu hiện ra được một chút nào vậy?
(*từ câu “
鳥之將死

,
其鳴也哀

;
人之將死

,
其言也善

” – “Điểu chi tương tử, kì minh dã ai; nhân chi tương tử, kì ngôn dã thiện”: Con chim sắp chết, tiếng kêu bi ai; người ta sắp chết, lời nói tốt lành)
Pháp thân của Sở Giang Vương giơ tay lên.
Giọng nói mang theo uy nghiêm và pháp độ vang lên.
Hỏi:
- Tôi không nhớ ông là ai.
Phủ Quân các đời đều phối hợp một Hầu Tử, đây đã là thông lệ của Thái Sơn Phủ Quân nhất mạch, từ Tử Kim Thần Hầu của Đệ nhất đến Vượn Bàn Sơn của đời cuối cùng, ngay cả người ở mức độ trung tầng như luật sư An cũng có thể đếm rõ ràng được, huống chi một trong những vị tối cao của âm ti như anh ta?
Nhưng đếm tới đếm lui, tính tới tính lui.
Cái kẻ trước mắt này.
Hình như không có tên trên bảng nha.
Sở Giang Vương biết rõ.
Trong phạm vi trăm dặm quanh đây.
Ở sâu bên trong một hang động được bao trùm bởi bạch cốt, có một đại yêu đang ngủ đông, thế nhưng đại yêu kia, sau khi cảm ứng được khí tức của anh ta, không dám động đậy một chút nào nữa.
Còn có một sinh vật quỷ dị đang quan sát nơi này, nhưng cũng không có một chút ý nghĩ ra mặt nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận