Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1462: Thu đội chấp pháp (1)

Luật sư An vỗ bả vai của Phùng Tứ một cái, nói:
- Lần sau chú ý một chút là được rồi, ông chủ chúng là là một người tốt, vẫn luôn dạy dỗ chúng tôi phải lấy việc giúp người làm niềm vui.
- Lần sau không được ngoại lệ, lần sau không được ngoại lệ nữa.
Chuyện mới vừa rồi, chỉ là một đoạn nhạc đệm ngắn đơn giản mà thôi, mặc dù trong đoạn nhạc đệm này, một bộ đầu và hai tuần sứ vừa mới nói lời “tạm biệt” vĩnh viễn với cái thế giới này.
Bởi vì nguyên nhân đời trước ngay từ nhỏ đã gặp cảnh khốn cùng, cho nên đời này ông chủ Châu vẫn luôn không thay đổi được thói quen nhặt đồ từ bên ngoài về nhà.
Có chút tương tự với những những vị nhân sĩ giàu lòng nhân ái vay nợ để xây dựng nơi thu nhận những con chó hoang kia, thật ra thì đây cũng là một loại biểu hiện của việc đầu cơ tích trữ thôi.
Mấy năm qua này, trên phương diện kinh doanh của tiệm sách, vẫn luôn thua lỗ, nhưng trên phương diện quy mô, cũng đã trở nên cực kì khủng bố.
Nuốt trọn hai tuần sứ, đơn giản giống như là ném hai cục đá vào mương nước vậy, chỉ văng lên một chút nước, ngay sau đó sẽ lại bình tĩnh.
Giống như đang chơi một trò chơi kinh doanh.
Tuy nói vẫn luôn chịu thua lỗ trên phương diện kinh doanh, tuy nói “thế giới động vật” mà ông chủ Châu vẫn luôn tâm tâm niệm niệm cũng đã sớm phá sản từ lâu rồi.
Nhưng bất chợt xem xét tiệm sách này từ một góc độ khác, một phương diện khác mà nói, cũng xem như có một loại cảm giác thành tựu đặc thù.
Cách làm của Phùng Tứ và luật sư An, ông chủ Châu có thể hiểu được, anh cũng sẽ không ngu ngốc hồ đồ mà chạy đi chỉ trích người ta lòng dạ ác độc gì đó, một năm trước ở địa ngục, lúc anh và Thiết hàm hàm nâng ánh trăng sáng trực tiếp đập vào cung điện của Diêm vương người ta, lúc đó chơi cũng đã có phần lớn hơn chuyện này rồi.
Huống chi, Phùng Tứ cũng muốn đưa đến cho anh một phần Đầu danh trạng nữa.
- Ông chủ, cà phê.
Oanh Oanh rót thêm cà phê giúp Châu Trạch.
Sau một lúc.
Phùng Tứ cùng luật sư An trở lại, hai người đứng ở cửa, không đi vào.
Luật sư An cách một lớp gương đưa tay chỉ chỉ về phía tiệm thuốc ở cách vách với Châu Trạch.
Châu Trạch hiểu ý, đứng dậy, đi ra khỏi tiệm sách.
Ba người cùng nhau đi vào tiệm sách.
Phương Phương đang đan quần áo cho em bé, nhìn thấy ông chủ tới, lập tức đứng dậy chào hỏi.
Châu Trạch gật đầu với cô ấy một cái, đi vào phòng bệnh.
Trên đường, trùng hợp đụng phải lão đạo vừa mới đi ra từ trong nhà vệ sinh.
Lão đạo đang buộc lại sợi dây lưng quần của mình, ngày thường ông ta mặc đạo bào, thứ đồ chơi như dây thắt lưng da gì đó không dùng được, miễn cưỡng mang vào cũng có vẻ rất lôi thôi lếch thếch.
- Ông chủ, anh tới rồi.
- Ừm, tới xem thử một chút.
Đẩy mở cửa phòng bệnh.
Hình ảnh đầu tiên nhìn thấy.
Là Câu Tân đang bị treo chân.
Giường của Câu Tân nằm ở trong cùng của giường bênh, nhưng ai bảo dáng vẻ của anh ta bắt mắt nhất cơ chứ?
Cũng sắp hai năm rồi nha.
Lần bèo nước gặp nhau hai năm trước, nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ.
Có lẽ vận mệnh thực sự đã bày ra một trò đùa với anh ta.
Ngày hôm đó, Câu Tân mang theo “Hắc Bạch vô thường” của mình đi tới tiệm sách, hung hăng vênh váo trong tiệm sách một trận, thậm chí còn nói ra loại lời thoại muốn thu nhận Châu Trạch làm tiểu đệ.
Châu Trạch đề cử chuyến đi chơi Thông Thành một ngày với anh ta.
Sau đó.
Anh ta vẫn luôn chờ đợi ở trong gian phòng này rồi.
Trong hai năm qua, tiệm sách trải qua không ít mưa gió, bây giờ vẫn bình yên vô sự như trước, trong này, cũng có một phần cống hiến thuộc về Câu Tân.
Vì cầu khẩn một chút phù hộ bình an hư vô huyễn hoặc, không biết bao nhiêu người cả ngày cầu thần bái phật, cống hiến tiền nhang đèn.
Mà trong tiệm sách này, lại thật sự có thể tự cung tự cấp, đây cũng là một niềm hạnh phúc và may mắn đi.
Câu Tân vẫn còn đang hôn mê.
Thiếu niên buổi sáng vừa được lão Trương đưa tới cũng đang ngủ say.
Trong phòng bệnh, năm chiếc giường bệnh, chỉ có Khánh là đang mở mắt.
Vào một năm trước thì Khánh đã tỉnh rồi, ngay từ đầu Châu Trạch vẫn còn chưa quá yên tâm về sự tồn tại của cô ta, nhưng một năm sau, cô ta vẫn ngoan ngoãn ở nơi này như trước, an phận đến mức khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ.
Ánh mắt của Khánh quét qua trên người đám người Châu Trạch.
Hơi dừng lại lâu hơn một chút ở trên người Phùng Tứ.
Khánh là nhận ra luật sư An, cũng nhận ra Phùng Tứ, hơn nữa lại còn quen biết đã lâu.
Tuy nói năm đó, luật sư An và Phùng Tứ chẳng qua mới chỉ là tuần sứ, nhưng tổ hai người xấu xa này, lăn lộn ở âm ti rất được, quả thật là ra được, người không biết, còn cảm thấy bọn họ là chính nhân quân tử, nhưng lúc trước Khánh đã từng là “Quân Thống” , tự nhiên hiểu biết càng nhiều hơn.
- Lên chức rồi?
Khánh mở miệng hỏi.
- Nhờ phúc của ngài, bây giờ đã là đai vàng.
Phùng Tứ đi tới trước giường bệnh của Khánh, ánh mắt, thì lại đang đánh giá hai đứa con nít đang nằm ở trên chiếc giường bên ngoài.
Trong một tiệm thuốc, lại có ba vị đại lão của đội chấp pháp đang nằm, nếu không phải chính miệng luật sư An nói cho anh ta biết, anh ta tuyệt đối không tin được.
Thật ra thì, vào lúc này, Phùng Tứ cũng có chút hối hận, hối hận vì bản thân đã đầu hàng hơi trễ, ngược lại cũng không phải là anh ta muốn tranh sủng gì đó với luật sư An, mà bởi vì lúc trước, vốn dĩ anh ta đã có cơ hội đầu quân sớm hơn và chia cổ phần ban đầu, nhưng lại bị chính mình trì hoãn.
Nhớ lại lúc đó, chẳng qua là bởi vì Phùng Tứ đang có cơ hội trở về địa ngục tấn công lên đến vị trí phán quan, chuyện này cũng đã đủ để hấp dẫn Khánh đi mời chào anh ta, thậm chí còn vì thế mà một mắt nhắm một mắt mở đối với hành vi thả cho luật sư An chạy của anh ta.
Bây giờ, Phùng Tứ đã là một gã đai vàng rồi.
- Địa ngục, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?
Đây là điều mà Khánh quan tâm thực sự.
Một năm qua, cô ta vẫn luôn an phận nằm ở chỗ này, nguyên nhân thực sự, vẫn là bởi vì cô ta không liên lạc được với địa ngục đã phong tỏa kia.
Mà tất cả mọi chuyện này.
Bắt đầu từ ngày hôm ấy.
Lão đạo vào phòng bệnh.
Đã nói với cô ta một câu:
- Không bao lâu nữa đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận