Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1069: Bắt cá (1)

Châu Trạch ngẩng đầu.
Nhìn trời.
Hôm nay thời tiết không tốt lắm, không nhìn thấy sao.
- Cũng phải dạy dỗ lại quy tắc cho chúng nó.
- Hiểu rồi, ngài yên tâm, trước khi trời sáng, tôi sẽ tìm ra cho ngài, mùi vị ở phía dưới của cô ta, tôi rất quen thuộc.
Nói xong.
Luật sư An cúp điện thoại.
Đặt miếng da người lên trên người con mèo Garfield.
Nói với thằng bé trai:
- Được rồi, bắp đùi ra lệnh rồi, món đồ trang sức tôi đây cũng phải rung lên rồi.
Thằng bé trai tiếp tục nhìn điện thoại trong tay của mình.
Chốc lát.
Trong điện thoại di động truyền ra âm thanh nhạc chuông:
- Leng leng keng, leng leng keng…
...
- Leng leng keng, leng leng keng…
- Đây là cái nhạc gì vậy chứ? - Luật sư An hỏi.
- BGM của đồ trang sức.
- Ờ.
- Đi tìm cô ta nhanh lên chút đi.
- Nói như anh, thật giống như đã chắc chắn tôi có thể tìm được cô ta vậy.
Thằng bé trai trợn mắt liếc luật sư An.
- Lời này, đương nhiên không thể hoàn toàn chắc chắn được rồi, nhất là thời điểm đối mặt với chỉ thị của lãnh đạo, đương nhiên phải hô vang khẩu hiệu rồi nha.
- Trong toàn bộ tiệm sách, bàn về mức độ quen thuộc với Bạch Hồ kia, anh tự nhận thứ hai, không ai dám nhận đứng đầu.
Luật sư An nghe vậy, trả lời:
- Tôi như vậy là quan tâm tới sự phát triển tinh thần và thể xác của mỗi một nhân viên trong tiệm sách.
Vừa nói.
Luật sư An lấy từ trong túi ra một nhúm lông trắng.
Chậm rãi xóa tròn trong tay.
Ngồi xổm xuống.
Tay lấy lá bùa ra.
Cuộn nhúm lông trắng vào bên trong lá bùa.
Cầm bật lửa.
Lặng lẽ châm lửa.
Một luồng khói trắng bay lên.
Bắt đầu phiêu tán về một hướng.
- A, xem ra khoảng cách thật đúng là không xa.
- Đây là lông ở chỗ nào vậy? - Thằng bé trai hỏi.
- Nơi mà của cô ta trắng, của em đen.
Nói xong.
Luật sư An cười “haha” một tiếng, áy náy nói:
- Xin lỗi, loại bạn nhỏ mấy trăm năm mà lông vẫn còn chưa mọc đủ như em đoán chừng khó mà hiểu được.

- Khoảng cách không xa đi.
Châu Trạch nói.
Oanh Oanh bĩu môi một cái, nhắm chặt mắt, ngửi mùi ở nơi này, sau đó không ngừng chỉ dẫn phương hướng.
Thật ra thì, nếu như ông chủ Châu không phải là cương thi mà nói, đoán chừng còn sẽ nghĩ là cái chiêu “khứu giác nhạy bén” này cũng là một trong những thiên phú cơ bản của cương thi đi.
Nhưng bản thân ông chủ Châu cũng là một cương thi, cho nên biết rõ, cương thi và cảnh khuyển, vẫn có khác biệt rất lớn.
Nhưng mà, ông chủ Châu vẫn không hiểu được phụ nữ, là một người phụ nữ, lúc biết bản thân cần phải đi tìm tiểu tam hoặc lúc đối mặt với hồ ly tinh còn đang ẩn giấu, mỗi một người đều sẽ biến thành Sherlock Holmes trong chớp mắt.
Oanh Oanh ở phía trước dẫn đường.
Châu Trạch đi theo ở đằng sau.
Vừa đi vừa nghỉ, dừng một chút đi một chút.
Từ đường phố yên tĩnh, đi thẳng đến phía bên trung tâm thành phố náo nhiệt, quảng trường Thái Duyệt Thành (Joy City) đã ở ngay trước mặt.
Oanh Oanh không tiếp tục đi vào trong, mà dừng bước ở trước một lối đi ngầm ở bên dưới.
Mở mắt ra.
Rất nghiêm túc đưa tay chỉ về phía trước.
Nói:
- Ông chủ, ở ngay đây rồi!
Châu Trạch xoa xoa cái mũi của mình, hơi kinh ngạc nói:
- Chắc chắn không?
Mùi rõ ràng như vậy sao, sao tôi một chút cũng không cảm giác được?
Thật ra thì cái này cũng giống như sầu riêng vậy, đối với người thích loại khẩu vị này mà nói, thi đây tuyệt đối là một món ngon quý giá, mà đối với người không thích loại mùi vị này mà nói, sẽ rất khó chịu.
Đứng ở góc nhìn của đám người tiểu Hầu Tử, đứng trước Bạch Hồ phải có thêm một tiền tố là “xú” hoặc là “tao”. (xú: thúi – Bạch Hồ thúi; ‘tao’: lẳng lơ)
Nhưng cái mùi này, ở trước mặt đàn ông, không hôi một chút nào nha.
- Chắc chắn, ông chủ, hơn nữa, còn là gấp đôi nữa đấy!
- Ồ.
Châu Trạch đứng thẳng người.
- Ông chủ, anh chuẩn bị đối phó với cô ta thế nào?
Oanh Oanh chà xát đôi bàn tay nhỏ, loại cơ hội có thể đánh cho những người phụ nữ bên cạnh ông chủ một trận tơi bời như thế này, đối với Oanh Oanh mà nói, thật sự là một loại hưởng thụ rất kích thích đó.
Có thể không cần đi lo lắng âm mưu, cũng không cần phải quan tâm hình tượng của mình, lại càng không cõng cái danh vợ lớn ở sau lưng rồi phải đi thể hiện “sự khoan dung” cưới vợ bé cho ông chủ.
Đánh cô ta nha!
- Lột da, rút gân đi.
- … - Oanh Oanh.
Anh!
Ông chủ.
Sao anh lại đàn ông như vậy cơ chứ!
- Ông chủ, như vậy, thật sự rất tàn nhẫn nha.
Thật tốt, giết chết cô ta!
- Nếu như cô ta thực sự có dính líu đến chuyện đổi mặt.
Châu Trạch lặng lẽ lấy ra một điếu thuốc, đặt ở đầu mũi ngửi một cái.
Thật ra thì.
Thực sự rất khó có ai có thể nói rõ.
Cái chết của nữ quỷ ngốc bạch ngọt kia, gây ra xúc động sâu sắc như thế nào với ông chủ Châu.

Trong đường ngầm dưới lòng đất, xe chạy như mắc cửi, mà ở ngay chính giữa vị trí dừng xe khẩn cấp ngay lối thoát hiểm, Bạch Hồ một thân đồ lông màu trắng đứng ở nơi đó.
Cô ta ngẩng đầu lên.
Nhìn khắp bốn phía.
Cô ta đã đứng ở đây rất lâu rồi, cũng đợi rất lâu rồi rồi, giờ khắc này, rốt cuộc cô ta cũng cảm ứng được, người cô ta muốn tìm, đã trở lại, hơn nữa còn mang theo dao động khí tức cực kì rõ ràng.
Hẳn là, bị thương.
- Cô đã về rồi.
Bạch Hồ mở miệng nói, giống như là đang chào hỏi một người bạn cũ từ xa đến thăm.
Bốn phía, ngoại trừ tiếng động cơ xe hơi, còn có thêm một cỗ âm phong.
Một vệt bóng đen từ trên vách tường bê tông trước mặt Bạch Hồ từ từ nhỏ giọt xuống, hiện ra khuôn mặt của một người phụ nữ, gương mặt này, so với khuôn mặt của Bạch Hồ, giống nhau đến tám phần.
Hai phần khác biệt, là do trang điểm của Bạch Hồ.
- Cô nên an tĩnh lại. - Bạch Hồ nói.
Bóng đen ở đối diện lại lặng lẽ lắc đầu một cái, hiển nhiên, cô ta cự tuyệt.
- Em gái à, thời đại khác rồi, thực sự không giống nữa, hơn nữa, gần đây, Dung Thành, so với tưởng tượng của cô, nguy hiểm hơn không ít đâu.
Bóng đen vẫn tiếp tục lắc đầu.
- Đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn không thể buông xuống sao?
Bóng đen há miệng.
Phát ra một tiếng kêu to.
Không ít tài xế lái xe buổi tối bị cái âm thanh này dọa cho sợ hết hồn, chỉ cảm thấy mí mắt không ngừng giật, trái tim nhỏ bé lại càng đập vang “thình thịch”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận