Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 660: Tên ngu ngốc cứng đầu đúng là thẳng nam ung thư (2)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Vô Tà
--------------------
Rốt cục.
Nó cũng bị đấm nổ.
Lúc này, Địa Tạng Vương Bồ Tát còn không nghĩ tới bản thân mình đã bị người trước mắt so sánh với một con lão quy, còn đang nói:
- Nếu nói chúng sinh bình đẳng, vì sao năm đó ngài lại làm việc kia?
- Âm Dương còn tại.
- Phân địa ngục nhân gian,
- Vốn không bình đẳng!
- Sinh tử cách biệt.
- Khổ nạn của chúng sinh sẽ vĩnh viễn không cách nào hóa giải!
- Ngài luôn mồm 'chúng sinh bình đẳng'.
- Chẳng qua chỉ là ngài cảm thấy nó rất hợp với tình hình mà thôi.
- Về phần đến cùng trong lòng ngài suy nghĩ thế nào.
- Đoán chừng là chẳng thèm ngó tới, đúng không?
- A... ...
Có lẽ.
Trong mắt Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Chính anh ta đại biểu cho đại đạo chân chính, là đạo nghĩa chân chính, là phái cách tân, mà âm ty, kể cả Bình Đẳng Vương Lục, đều là giai tầng vừa bảo thủ vừa muốn thu lợi.
Mà doanh câu.
Càng là lão tổ tông của đảng bảo thủ!
Trước đây.
Nếu không có doanh câu đứng trong núi thây biển máu chặt đứt mười ngón tay.
Địa ngục huy hoàng này.
Đã sớm tiến vào biến hóa mà bản thân dự đoán trước.
Doanh câu không muốn giải thích.
Cũng lười giải thích.
Câu đáp lời của anh ta rất đơn giản.
Cũng giống với lúc đánh quyền khi trước.
Anh ta cầm tỳ ấn.
Lần thứ hai cất cao giọng nói:
- Chúng... Sinh... Bình... Đẳng...
- ... ... - Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Thật ra.
Không ít ánh mắt đều đang ngó chừng nơi đây.
Nhưng bọn họ chỉ nghe đến từng câu "chúng sinh bình đẳng".
Cùng với từng đợt nổ vang như sấm dậy.
Hồi lâu cũng không tiêu tán.
... ...
Lúc trước doanh câu hóa hơn nghìn phân thân.
Một đạo phân thân trong đó.
Lại đang chạy tới chỗ Châu Trạch lúc trước.
Lấy tốc độ khiến kẻ khác hoa mắt.
Kéo ra khoảng cách rất xa.
Cuối cùng.
Đã rơi vào đỉnh một tòa sơn mạch.
Phía trước.
Là một cây cầu.
Rốt cuộc cây cầu kia dài cỡ nào.
Rất khó dùng ngôn ngữ chữ viết để thuật lại.
Trước khi xuống địa ngục.
Châu Trạch đã xem tin tức, nhớ kỹ cầu lớn ở Châu Úc được thông xe.
Nhưng so sánh với cây cầu trước mắt.
Không.
Căn bản là không cách nào so sánh được.
Bạn từng gặp cây cầu nào rộng lớn vô biên chưa?
Bạn từng gặp cây cầu nào kéo dài tới bầu trời chưa?
Ngày hôm nay Châu Trạch.
Rốt cục cũng thấy được, hàng thật giá thật.
Mà ở dưới cầu cùng với trên cầu.
Đám vong hồn kéo dài từ đường hoàng tuyền đi tới.
Tại đây, bọn họ quên mất kiếp này, đi về kiếp sau.
Sống hay chết.
Ở chỗ này.
Đã trở nên cực kỳ mơ hồ.
Vốn là hai chữ nhìn như có thể phân biệt rõ ràng.
Vậy mà lúc này lại xuất hiện một khu vực màu xám.
Doanh câu tìm một tảng đá trên dãy núi.
Ngồi xuống.
Châu Trạch không biết bước tiếp theo anh ta muốn làm gì.
Nói chính xác hơn.
Là sau khi phân thân của doanh câu xuất hiện.
Châu Trạch đã triệt để ngơ ngác.
Dường như.
Khác với lời đã nói tốt lúc trước.
Không phải là chết trận sao?
Nếu doanh câu thật sự quyết tâm muốn chiến tử.
Vậy anh ta làm ra nhiều cong cong cuộn cuộn như vậy làm gì?
Mà tại lúc này.
Châu Trạch nhìn thấy dưới chân núi có một người phụ nữ đi đến.
Người phụ nữ một bước nghìn trượng.
Rất nhanh đã đi tới sườn núi.
Lại rất nhanh đi lên đỉnh núi.
Một thân tử kim đẹp đẽ quý giá.
Tuy có khăn che mặt che lấp.
Vẫn hiển thị rõ phú quý ung dung!
Người phụ nữ này.
Châu Trạch từng gặp.
Ban đầu khi ở trường trung học Bình Triều.
Là người phụ nữ đã đưa sách Âm Dương vào trong tay mình, còn dạy mình nhận chủ.
Châu Trạch vẫn nhớ kỹ cô ấy.
Nhớ vô cùng kỹ.
Mỗi lần nhìn thấy Hầu Tử chơi đùa sách Âm Dương, Châu Trạch lại nghĩ tới cô ấy.
Cũng rất muốn gặp lại cô ấy.
Hỏi cô ấy xem, dường như lúc trước cô ấy quên đưa


bản thuyết minh


cho mình đúng không.
Chẳng qua.
Giờ này khắc này.
Ở chỗ này.
Nhìn thấy người phụ nữ này.
Ngược lại thật thú vị.
- Này, chuyện cuối cùng anh muốn làm là tới gặp tình nhân cũ?
Tình nhân cũ của doanh câu.
Hẳn là người tương đối già.
“Bạch đầu cung nữ tại, nhàn tọa thuyết Huyền Tông”. Nhưng vừa so sánh với người phụ nữ trước mắt, so sánh cái đếch!
Chẳng qua.
Có một việc Châu Trạch rất không rõ.
Công phu ẩn thân của doanh câu cực kỳ giỏi.
Ngay cả Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng không thể nhìn ra, thật ra trong cơ thể người trước mặt có hai "người".
Ngay cả con mèo mun vì từng liếm láp máu tươi của doanh câu năm đó.
Cho nên có thể nảy sinh cảm ứng đặc thù, cảm ứng được doanh câu.
Đó có thể tính là thuộc phạm trù có thể hiểu được.
Nhưng người phụ nữ này.
Rốt cuộc vì sao ban đầu cô ấy có thể chạy tới dương gian tìm mình?
Hơn nữa mục tiêu của người ta không phải mình.
Rất rõ ràng mà vạch trần vị kia trong cơ thể mình.
Mèo mun dựa vào liếm máu.
Cô ấy là...
- Không nghĩ tới, còn có thể vừa gặp lại anh.
Giọng của người phụ nữ rất êm tai.
Giống như thiếu nữ.
Nhưng trong lời nói.
Lại mang theo hai loại tâm tình cực kỳ phức tạp là oán hận và mừng rỡ.
Doanh câu không trả lời.
Chỉ lẳng lặng ngồi.
Châu Trạch cũng chờ đến hơi không kiên nhẫn.
Trực tiếp thúc giục nói:
- Tên ngu ngốc cứng đầu, nói chuyện.
- Cốc cốc cốc! Tên ngu ngốc cứng đầu, mau nói chuyện!
- Này này này, tên ngu ngốc cứng đầu, anh mất mạng sao?
Doanh câu vẫn chưa nói gì.
- Tôi đợi anh thật lâu, tôi hận anh!
Người phụ nữ có ở vị trí cao hơn nữa.
Có sống được lâu tới cỡ nào.
Chung quy cũng vẫn là người phụ nữ.
Trên quan hệ nam nữ.
Đàn ông càng nhiều hơn là hoa ngôn xảo ngữ, trên thực tế, bọn họ chỉ đang chuẩn bị cho mười giây đồng hồ bắn nhanh mà thôi.
Một khi kết thúc.
Sẽ lâm vào trạng thái thánh nhân.
Rất có tư thế phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật.
Trong phần lớn tình cảm, phụ nữ thường sẽ là người càng lo lắng quan tâm nhiều hơn.
- Anh nói chuyện đi, nói chuyện đi, đã bao nhiêu năm, tôi chờ anh đã bao nhiêu năm, anh mau nói chuyện!
Người phụ nữ hô lên, gần như muốn bật khóc.
Cùng lúc đó.
Bên phía cầu Nại Hà.
Trong lúc nhất thời, mây đen cuồn cuộn, khiến vô số vong hồn phía dưới đều ngạc nhiên không hiểu, cho rằng thiên phạt hạ xuống!
Người phụ nữ này.
Và cầu Nại Hà.
Có liên hệ sâu đậm!
Châu Trạch vẫn rất tò mò, có phải cô ấy chính là Mạnh Bà trong truyền thuyết?
Có phải cô ấy rất biết nấu canh?
Nhưng tên ngu ngốc cứng đầu không mở miệng, anh lại không thể mở miệng hỏi, thật sự là vội muốn chết người.
Trước khi chết.
Chơi trò tìm lời giải một chút cũng tốt.
- Anh nói chuyện đi, nói đi, tôi biết anh đã thức tỉnh, tôi biết hiện tại là anh thật sự, tôi biết là anh, từ khi anh vừa trở về, khi khí tức của anh hiện rõ, tôi đã biết ngay anh trở lại rồi, tôi đang chờ anh, tôi đang chờ anh, tôi đang chờ xem anh có tới đây nhìn qua tôi một lần!
Người phụ nữ đặt hai tay trên ngực doanh câu.
Sau đó.
Một màn khiến Châu Trạch khiếp sợ xuất hiện.
Tên ngu ngốc cứng đầu đưa tay đẩy.
Người phụ nữ lảo đảo lui về sau vài bước.
Té xuống đất.
Được rồi.
Không nên oán giận.
Sự thực chính là như vậy.
Cho dù là nhân vật trong truyền thuyết thần thoại.
Bị đẩy một cái như vậy.
Cũng sẽ ngã xuống.
Ai mà không thể "nhu nhược" một chút?
- Rất... Phiền...
Doanh câu mở miệng.
Vừa mở miệng đã nói ra hai chữ này.
Yên tĩnh không chút gợn sóng.
Chỉ thiếu điều sau khi chuyện thành, cầm điếu thuốc trong tay.
Có chút phiền chán mà nói một tiếng:
- Nằm xa một chút, nóng.
- Anh, vô sỉ, anh, vô liêm sỉ, tôi muốn giết anh, tôi muốn giết anh, bọn họ sẽ đến ngay thôi, tôi muốn hợp lực với bọn họ cùng giết anh!
- Tôi đã thu được hiệu lệnh do âm ty cùng với Bồ Tát phát ra, bọn họ sẽ tới, không, bọn họ đã tới, hiện tại anh rất suy yếu, càng ngày càng suy yếu.
- Anh sẽ chết.
- Anh sẽ chết thật!
Người phụ nữ ngồi dưới đất.
Hô to.
Như kẻ bệnh tâm thần.
Nhưng không ai có thể nhìn ra.
Cô ấy không muốn giết người thật.
Cô ấy cần được an ủi.
Nói ngắn gọn.
Chính là.
Cầu ôm ôm, cầu hôn hôn, cầu được bế lên…
Sau đó người ta sẽ theo anh chiêu binh mãi mã đánh âm ty!
Điểm này, cẩu độc thân là rất khó có thể lĩnh hội.
Nhưng tiếp đó.
Lời của tên ngu ngốc cứng đầu kia.
Khiến tên bệnh nặng, đời trước đã bị không biết bao nhiêu người trào phúng là đáng đời độc thân, đã được chú định sẽ cô độc cả đời như Châu Trạch.
Đều có chút nghẹn họng nhìn trân trối.
Thậm chí là.
Có chút không nhìn nổi!
- Nếu... Không... Có… Tinh… Hoa… Của… Ta… Ngày… Trước…
- Cô... Đã… Không thể... Sống... Lâu... Như… Vậy…
Bạn cần đăng nhập để bình luận