Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1561: Thành viên mới (3)

Hình như mười tháng mang thai thì cũng đủ rồi đấy.
Nhưng cái quái gì vậy, sao cũng đã bốn năm tuổi luôn rồi?
Uống hormone tăng trưởng cũng không nhanh như vậy chứ!
- Hả? - Luật sư An sửng sốt một chút, lập tức hiểu rõ, lắc đầu nói:
- Ông chủ, anh hiểu lầm rồi, đây là con gái của anh đấy.
- A.
Châu Trạch dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu mà nhìn luật sư An.
- Thật sự là của anh đấy, đây là quả trứng mà trước khi hôn mê ông chủ anh đã mang về đấy, không phải nói là dùng tằm mẹ kia mang thai sao, ừm, sinh ra là cô bé con này, vừa sinh ra đã lớn như vậy rồi, giống như Na Tra vậy đó, vừa chào đời đã lớn như vậy rồi.
- Anh không biết được lúc tằm mẹ kia sinh cô nhóc này ra thống khổ ra sao đâu, lần đầu tiên tôi thương hại cho một con tằm như vậy đó.
- Trứng?
Hình như Châu Trạch có ấn tượng.
- Đúng vậy.
Luật sư An cúi người xuống, ôm lấy cô bé con, nói:
- Cũng còn may mặc dù vừa sinh ra đã lớn như vậy rồi, nhưng sau đó tốc độ lớn lên đã như bình thường, nửa năm trước, chỉ là sau khi cô nhóc ra đời được một tuần lễ, tôi đã đưa cô nhóc cho một đôi vợ chồng già hiếm muộn nhận nuôi rồi, ấn tượng của mọi người trong tiệm sách với cô nhóc cũng không sâu, cũng không để ý, dù sao lúc ấy ông chủ anh hôn mê, cô nhóc cũng không lại trong tiệm sách được mấy ngày.
- Cũng chỉ có tôi, thỉnh thoảng sẽ dành thời gian đến nhà cha mẹ nuôi của cô nhóc mà thăm cô nhóc một phen.
- Thật ra thì, cô nhóc thực sự rất thông minh, thực sự đấy.
- Đây này, xem một chút đi, đáng yêu biết bao.
Luật sư An bày ra dáng vẻ tình cha tràn đầy.
- Không nhìn ra, thế mà anh lại thích trẻ con đến như vậy.
Kiểu người như luật sư An, cũng sẽ có một mặt như thế này?
Châu Trạch thực sự rất khó tin.
Luật sư An cười ha ha, nói:
- Ông chủ, nội tâm của mỗi một người đều có phần mềm mại của mình, chẳng qua là lúc trước anh không phát hiện phần tốt đẹp trong nội tâm của tôi mà thôi, thật ra thì tôi…
- An ba ba, người nói tháng trước người sẽ tới, kết quả tháng trước người lại không tới, vậy nên con đi tìm người.
- Ngoan ngoãn nào, không phải do dạo này tôi tương đối bận rộn sao, ha ha.
- Vậy rốt cuộc thì lúc nào chúng ta mới lại đi Macao đánh bài vậy! ! !
- ... - Luật sư An.

- Anh mang con bé đến Macao?
Châu Trạch nhìn về phía luật sư An.
- Ủng hộ Macao phát triển sự nghiệp, ủng hộ Nhất quốc lưỡng chế*.
(*một quốc gia hai chế độ: 1 ý tưởng của Đặng Tiểu Bình đề xuất trong quá trình tái thống nhất Trung Quốc vào đầu thập niên 1980. Theo đề nghị này, mỗi khu vực lãnh thổ độc lập như Hồng Kông, Macau (đặc khu hành chính ngày nay) có thể duy trì hệ thống kinh tế - chính trị của chủ nghĩa tư bản, riêng biệt với Trung Hoa đại lục theo chế độ Xã hội chủ nghĩa, nhưng vẫn là một Trung Quốc duy nhất)
Luật sư An nói năng có khí phách, từng chữ vang vọng.
Ngay sau đó, tiếp tục nói:
- Hơn nữa, cũng không thể thật sự lên sòng bạc Macao online gì đó để chơi chứ, đó chỉ là xem phim chứ không phải đánh bài.
- Sau đó, thật sự là không còn cách nào khác nha, cuối năm ngoái công ty luật của tôi cũng đã bán đi rồi, sổ sách tiệm chúng ta không có tiền nha.
- ... - Châu Trạch.
Những lời này, dùng để ngăn miệng anh, ông chủ Châu thật đúng là không còn lời gì nói được.
Bản thân anh nằm hết một năm.
Ờm.
Thời điểm lúc trước còn chưa nằm, thật ra thì cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.
Chưa nói tới chuyện nhân viên dưới tay mình không lấy tiền lương, lại còn trả đủ loại chi phí vận hành cho tiệm sách, đừng tưởng rằng mở một tiệm sách rất dễ dàng, mở một tiệm sách nam phố - con đường thương mại lâu đời nhất, nhân khí vượng nhất ở Thông Thành này, bất kể chi tiêu gì cũng đều rất lớn, hơn nữa chi phí sinh hoạt của một đám đông người như thế này cũng đã là một con số không nhỏ rồi.
Tất cả mọi người ăn ngon uống tốt, nếu như bạn chỉ mua cho người ta một phần cơm hộp mười đồng, chính bản thân bạn cũng cảm thấy xấu hổ đi.
Hiện tại còn bày ra dáng vẻ như phải dựa vào cô bé con này đi Macau đánh bạc mới có thể miễn cưỡng duy trì được.
Thân là ông chủ.
Anh còn mặt mũi nói được gì nữa chứ?
Châu Trạch đưa tay chỉ vào cô bé con mà luật sư An đang ôm.
Hỏi:
- Nhóc con đó… đánh bài rất lợi hại sao?
- Trời sinh.
Câu này của luật sư An tương đối kiêu ngạo.
Trên thực tế, nếu không phải bởi vì trước đó đã từng có lần thắng quá nhiều mà bị đánh dấu trên danh sách mà nói, luật sư An thực sự không muốn thu tay lại.
Châu Trạch gật đầu một cái.
Thật ra thì, anh cũng biết tại sao luật sư An phải dẫn cô bé con này đi Macao kiếm tiền, với năng lực bài bạc của bản thân luật sư An, thời điểm đánh bài chơi tiểu xảo một chút, muốn thắng tiền thực sự rất đơn giản.
Nhưng loại phương thức này thật ra là đang tổn hại đến vận may, vì chút tiền bạc phù du mà làm giảm đi phúc báo của bản thân, thực sự không có lợi lắm.
Có lúc, trong một vài hiểm cảnh, bạn sống hay chết, có lẽ chỉ trông cậy vào tác dụng của chút ít may mắn này đi.
Nhưng loại thắng tiền chỉ đơn thuần dựa vào kỹ thuật thế này, thì không thành vấn đề, trên bản chất, thật ra thì không khác gì với việc nông dân làm việc chăm chỉ trồng trọt lương thực trên ruộng đồng sau đó thu hoạch cả.
- Anh ở đây xem một chút đi, tôi đi lên xem tình hình của Oanh Oanh một chút.
- Được, tốt, ông chủ.
Châu Trạch lên lầu, đẩy mở cửa phòng ngủ, lúc này Oanh Oanh vẫn đang ngồi ở trên giường liếm đáy cốc.
Le lưỡi ra, cố gắng với tới, nhìn qua, cực kì đáng yêu.
Châu Trạch đẩy cửa đi vào, dọa cho Oanh Oanh sợ hết hồn, ngây ngô ngẩn người ra đó.
- Nếu thích uống, sau này cứ nói ra.
Châu Trạch ngồi xuống ở bên cạnh giường.
Máu là thứ quý giá, cho người khác, chắc chắn là Châu Trạch không nỡ bỏ, nhưng nếu cho Oanh Oanh uống, ngược lại không cảm thấy có vấn đề gì, coi như thỉnh thoảng đi hiến máu mà thôi.
- Không được, không được, không thể như vậy được!
Oanh Oanh rất nghiêm túc mà đặt ly xuống, gần như là quỳ sát ở trước mặt của Châu Trạch, tiếp tục nói:
- Ông chủ, chỉ có lần này, chỉ có lần này thôi.
- Được rồi, tôi biết rồi.
Giữa hai người, quá quen thuộc, điều hiểu biết tính cách của nhau, cho nên có thể tiết kiệm hơi sức rất nhiều lời vô ích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận