Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1677: Ông tới tôi đi! (2)

Sau đó, bác sĩ y tá bắt đầu kiểm tra phòng, chuyện tối hôm qua, bởi vì xảy ra quá muộn, hơn nữa đã bị bệnh viện này không chế, ngược lại cũng không truyền ra ngoài.
Thật ra thì, ngay trong đêm, mấy vị lãnh đạo của bệnh viện đã lập tức quay trở về bệnh viện, chia làm ba nhóm.
Một nhóm đi an ủi bệnh nhân, cũng may, mặc dù bệnh nhân không thích nói chuyện, nhưng cũng đã thể hiện ra thái độ là lười phải tiếp tục kéo dài vấn đề này.
Một nhóm đặc biệt đi tìm công ty thang máy đòi lời giải thích, lần này còn may là một y tá nhỏ nhà mình phản ứng bộc phát, nếu không thì hậu quả khó mà lường được, nếu thật sự xảy ra chuyện, có lẽ người ngoài sẽ viết bài thành kiểu rốt cuộc bọn họ mở bệnh viện hay là mở lò sát sinh nữa?
Một nhóm khác, thì đã đi đến phòng giám sát, trực tiếp thủ tiêu toàn bộ video giám sát vị trí kia vào ngày hôm qua, có trời mới biết được đám nhân viên anh ninh này có thể tiện tay để lộ video này ra ngoài cho toàn dân trên mạng làm phim kinh dị mà xem hay không chứ?
Trong này, điều thứ ba mới là chuyện trọng yếu nhất.
Châu Trạch cần phải đi chụp cộng hưởng từ lần nữa, đã đi cùng với lão đạo vào buổi sáng.
Đối với yêu cầu của bác sĩ, ông chủ Châu rất phối hợp, rốt cuộc thì đây cũng là một trò chơi, tối hôm qua, thiếu chút nữa thì vị Bồ tát kia đã bị chèn cho bể nát không còn gì, có nghĩa là người ta rất tôn trọng quy tắc trò chơi, người ta muốn thắng, cực kì muốn thắng.
Đương nhiên ông chủ Châu cũng như vậy, hơn nữa, ông chủ Châu cũng lo lắng về chuyện sau khi biến thành người thường thì việc anh xảy ra tai nạn giao thông có để lại hậu di chứng gì đó hay không.
Không ít người, cần phải từ từ xếp hàng.
Hai người Châu Trạch và lão đạo đều mặc đồng phục bệnh nhân, dứt khoát đi ra vườn hoa ở bên ngoài đi dạo, vừa hút thuốc vừa chờ gọi tên.
Lão đạo vẫn “sưng mặt sưng mũi” như trước, lúc hút thuốc thì miệng đều méo đi.
Nhưng Châu Trạch biết rõ, đây vẫn chỉ là bắt đầu.
Phòng khoa này nằm ở tầng trệt của một tòa nhà phong cách phương tây biệt lập, ở bên cạnh, có một tòa bệnh viện cao tầng đang được xây dựng, ở chung quanh dùng tấm sắt an toàn để che chắn.
Ở bên kia vẫn còn đang đinh đinh đang đang mà xây dựng, ở bên này vẫn còn dòng người như nước thủy triều đi trị bệnh cứu người.
- Ông chủ, ờm, sao lại cảm thấy bất kể đi đến bệnh viện nào, hình như cũng đều đang xây dựng thêm nhỉ.
Bệnh viện ở Thông Thành cũng đang xây dựng thêm, đến Tam Á này, bệnh viện nơi này cũng đang được xây dựng mở rộng thêm.
- Không lẽ là do hiện tại tố chất cơ thể con người càng ngày càng kém đi, anh có thấy người đi khám bệnh càng ngày càng nhiều không?
Châu Trạch nghe vậy, lắc đầu một cái, nói:
- Bởi vì điều kiện của mọi người tốt hơn, đều muốn đến bệnh viện lớn để khám bệnh.
Lúc trước, khi mọi người có chút chuyện gì đó, hoặc là chính bản thân tự chịu đựng một mình chống đỡ một mình, hoặc là đi đến phòng khám ở lân cận hoặc là bệnh viện ở trên trấn.
Chẳng qua là hiện tại, bệnh nhân bắt đầu càng ngày càng có xu hướng tập trung vần bệnh viện lớn, dù sao thì thân thể của ai cũng là vật quý giá nhất của người đó, có điều kiện, chắc chắn phải lựa chọn bệnh viện tốt nhất trong khả năng rồi.
Cứ như vậy, những bệnh viện kiểu chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ trong trấn ban đầu, từ từ, từng nơi một đều phải đóng cửa.
Một ít tiểu phẫu cắt bao quy đầu cũng phải đến bệnh viện lớn hoặc là tìm bác sĩ tay nghề cao, chỉ vì để cắt được đẹp mắt.
- Ồ, là như vậy sao
- Từ Nhạc tiên sinh.
Ý tá ở bên trong gọi người.
Châu Trạch giơ tay lên, chào hỏi một chút, bỏ lại điếu thuốc chỉ mới hút được một nửa, bước lên, xoay người đi vào trong.
- Ông chủ, anh đi vào trước, tôi hút thuốc xong đã.
Lão đạo là một người cần kiệm, ngược lại không phải là đang nói ông ta tiêu tiền keo kiệt, trên thế giới này, những người có thể tiêu tiền hào phóng hơn lão đạo, thật đúng là không được bao nhiêu người.
Nhưng ông ta ra đời từ cuộc sống khó khăn.
Cúi đầu nhìn điếu thuốc còn hơn một nửa mà ông chủ vứt ở trên mặt đất.
Lão đạo lắc đầu một cái:
- Haizz, đây là chưa bao giờ trải qua những ngày khó khăn đến mức không có thuốc hút phải hút điếu thuốc ở trong gạt tàn đây mà.
Lão đạo lại chép chép miệng, hút một hơi lớn thật ngon lành.
Sau đó từ từ phun khói ra từ trong lỗ mũi của mình, mùi vị trong đó, cực kì tuyệt, cực kì tuyệt vời…
- Ưm ưm hừm….
Trong lỗ mũi phát ra giọng mũi đầy thoải mái.
Dần dần.
Lão đạo chợt phát hiện hình như giọng mũi của mình nặng quá rồi.
Sao lại ra tiếng động lớn như vậy được chứ?
Đột nhiên.
Lão đạo ý thức được cái gì đó.
Quay đầu lại.
Phát hiện từ trong giàn giáo ở sau lưng mình, sau khi phát ra mỗi chuỗi “hừm hưm két két”.
Toàn bộ lại nghiêng đổ xuống.
- Ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền ra từ bên trong khoa bệnh.
Châu Trạch – người vừa mới nằm lên giường bệnh, chuẩn bị tiếp nhận kiểm tra – lập tức xoay người xuống giường, xông ra khỏi cửa của phòng khoa.
Mà vườn hoa, nơi mà anh và lão đạo vừa mới ngồi xổm hút thuốc lá kia.
Đã bị giàn giáo cốt thép dày đặc hoàn toàn che lấp mất…
Một loại cảm giác rùng mình sâu sắc truyền ra từ trong đáy lòng của Châu Trạch.
- Lão đạo…

Chung quanh có không ít người đang chụp hình bàn tán ầm ĩ, bởi vì vị trí mà giàn giáo đổ sập xuống, một là không ảnh hưởng đến tầng khoa ban của bệnh viện, hai là không ảnh hưởng đến dòng người được tính là tương đối nhiều ở bên trong bệnh viện, chẳng qua là chỉ chôn vùi mất tấm bảng treo phòng chụp cộng hưởng từ ở phía tây của vườn hoa.
Châu Trạch có chút sững sờ, lúc xông lên dọn dẹp phế tích, mới cảm nhận sâu sắc được tình trạng suy yếu của bản thân lúc này.
Nếu bạn đã quen làm đại lực sĩ rồi, đã quen dùng móng tay của mình cắt hết tất cả mọi thứ cứng rắn.
Nếu thật sự để cho bạn như vậy, đến một ngày bỗng nhiên biến trở về người bình thường.
Hơn nữa còn lại vào lúc gặp phải chuyện.
Đúng thật là rất khó thích ứng được.
Cũng may đội cứu viện đợt đội cứu viện đợt đầu tiên đã đến ngay lập tức, chính là những công nhân ở bên phía công trường bên kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận