Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1404: Chém Diêm La! (cửu) (1)

Châu Trạch đưa tay về phía trước tìm tòi.
Ba luồng sát khí bắt đầu ngưng tụ lại với nhau.
Bắt đầu điên cuồng va chạm cùng cọ xát.
Không gian chung quanh giống như thể cũng vì vậy mà vặn vẹo một trận.
Tiếp đó, màn đen bốn phía cũng bắt đầu run rẩy theo.
Càng khiến cho người ta kinh ngạc hơn là.
Sau khi bức màn đen run rẩy một trận.
Lại trực tiếp bắt đầu sụp đổ!
Chiêu cấm thuật trước đó còn mang đến cho người ta sự tuyệt vọng vô hạn, thế mà lại bị phá giải một cách dễ dàng và thoải mái như vậy!
- Ầm!
Màn đen hoàn toàn vỡ vụn.
Hơn vạn lệ quỷ lúc trước đã chết để hiến tế cho chiêu cấm thuật này, coi như là đã chết thật vô ích rồi.
Sự hy sinh của bọn chúng, chỉ biến thành tác dụng tương tự như pháo hoa mà thôi.
Châu Trạch hơi thu bàn tay lại, hơi xúc động, nói:
- Khó khăn cho anh rồi… đã phải hoàn thiện… một thứ phế phẩm…
- … - Sở Giang Vương.
Trong vòng một ngày, lần thứ hai Sở Giang Vương lại nhớ tới một món ăn nổi tiếng.
Sau một khắc.
Bóng người Châu Trạch tiến về phía trước một bước.
Trực tiếp xuất hiện ở trước mặt của Sở Giang Vương.
Thật ra thì.
Rất nhiều lúc, cái loại thần tiên đánh nhau trong mắt người phàm này, cái kiểu động một chút là núi lở đất toác nước chảy nghịch dòng, là chuyện không hề tồn tại.
Lúc trước ở dương gian, lão Hầu Tử và pháp thân của Sở Giang Vương đánh nhau khí thế ngất trời đến như vậy, chỉ là bởi vì hồi lão Hầu Tử hồi quang phản chiếu trước khi đại hạn buông xuống, vừa vặn miễn cưỡng có thể đánh được 50-50 với pháp thân của Sở Giang Vương.
Cũng có thể nói là… gà phế mổ nhau.*
(*



鸡互啄

đây là một từ thông dụng trên internet, xuất phát từ game, đây là một câu đùa của người ngoài cuộc khi nhìn những người chơi game tệ đấu với nhau)
Lúc một bên chiếm được ưu thế tuyệt đối về sức mạnh và kinh nghiệm.
Bạn lại muốn đánh một trận thật đẹp.
Tạo nên một khung cảnh khiến cho người đứng xem hưng phấn và đầy thỏa mãn.
Thực sự khó khăn một chút.
Nếu là chuyện có thể dùng nắm đấm giải quyết.
Tại sao phải kéo thành phức tạp như vậy?
- Ầm!
Một quyền đập xuống.
Chỉ với một quyền.
Trong nháy mắt, nắm đấm đã xé rách hết mọi lớp kết giới phòng ngự của Sở Giang Vương.
Đập vào trên mặt của Sở Giang Vương.
Sở Giang Vương trực tiếp ngã xuống.
Thân thể chìm vào bên trong kết giới của địa ngục phân thối.
Châu Trạch thuận thế tung người, dự định đuổi theo, nhưng cơ thể lại đột ngột ngừng lại.
- Đây là đang… đánh nhau!
Trong giọng nói của Châu Trạch mang theo tức giận, gần như gầm thét!
Thời điểm đánh nhau.
Lại còn muốn chăm lo đến bệnh thích sạch sẽ sao?
Cũng may.
Chỉ dừng lại trong một phút chốc.
Sở Giang Vương từ phía dưới vọt ra.
Ở trong lòng bàn tay.
Xuất hiện một tia sấm chớp màu tím, trực tiếp bổ về phía Doanh câu.
Doanh câu nhấc chân.
Dẫm xuống dưới một cái.
- Ầm!
Sấm chớp tiêu tán.
Sở Giang Vương lại lần nữa bị đạp vào bên trong tiểu địa ngục phân thối.
- Ông! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Bỗng nhiên tiểu địa ngục ở bên dưới bắt đầu sôi trào lên.
Bạn rất khó có thể tưởng tượng được đây là hình ảnh khiến cho người ta kinh tởm đến biết bao nhiêu.
Thật sự là, khó mà hình dung được.
Sau đó.
Một luồng khí tức mang theo tai ách, bẩn thỉu, nguyền rủa bỗng nhiên bay lên, đánh thẳng về phía Châu Trạch.
- Cà phê.
Hơn trăm sợi xích màu đen bỗng nhiên xuất hiện, phong tỏa không gian bốn phía, hoàn toàn ngăn cách những khi tức tai ách kia.
- Báo chí.
Không khí màu đen hóa thành cuồng phong không thể địch nổi, trực tiếp quất trúng Sở Giang Vương.
Sở Giang Vương lại lần nữa rơi xuống.
Bóng dáng Châu Trạch chợt lóe lên, biến mất ngay tại chỗ, đuổi kịp Sở Giang Vương – người đang rơi xuống.
Lại thêm một cước!
- Ầm!
Lần này, rốt cuộc cơ thể của Sở Giang Vương cũng bị đổi đến một nơi khác, đập vào bên trong đỉnh núi ở phía tây, lại xuyên qua đỉnh núi tạo thành một cái động.
Không đợi cho thân thể của Sở Giang Vương dừng lại.
Châu Trạch lại xuất hiện một lần nữa.
Có khi thì ở bên trên.
Có lúc lại ở ngay bên cạnh.
Thế nhưng vẫn là một cước.
- Ầm!
Các quan sai may mắn vẫn còn sống sót của điện thứ hai, mắt nhìn thấy một màn mà có lẽ cả đời này bản thân cũng không thể quên được, Vương nhà mình, Diêm La cao cao tại thượng của địa ngục, lại bị một người:
Từ trên trời đạp rơi xuống đất.
Lại từ dưới đất văng lên trên trời.
Sau đó lại từ trên trời đạp thẳng xuống dưới.
Đạp đến bể núi.
Đạp đến nát đất.
Để lại từng vết tích cực kì sâu đậm ở trên vùng đất đóng băng cứng rắn của địa ngục.
Rất nhiều nơi đều lưu hành loại hình thức lưu lại dấu tay hoặc là dấu chân gì đó của ngôi sao hay vận động viên nổi tiếng, ở Đại học Thể thao Bắc Kinh còn có một đại lộ danh vọng, hai bên đều là “dấu chân” của các quán quân.
Ngược lại ở đây cũng có thể tham khảo một chút.
Giữ gìn các loại hố ở đây.
Bên trên viết rõ năm nào tháng nào ngày nào Diêm Vương đã bị đạp ở đây.
Có thể viết cụ thể đến phút thậm chí là giây.
Để phân biệt với những cái hố dày đặc chằng chịt tiếp theo kia.
Bị đạp.
Bị đạp.
Bị đạp.
Bị đạp.
Không dùng bất kì chiêu thức gì khác.
Bạn phản đòn.
Chính là một cước.
Bạn còn chưa kịp phản đòn.
Cũng là một cước.
Sở Giang Vương rất bực bội.
Nhưng đây cũng không phải là do Doanh câu muốn cố ý làm khó “Ngụy vương Lệ” anh ta.
Cuối cùng thì đây cũng là Diêm La.
Cũng không phải là pháp thân.
Bản tôn được khí vận ở địa ngục gia trì thâm.
Quả thật vững chắc đến đáng sợ.
Sâm núi già kia thì phải dùng tiết kiệm.
Cho nên chỉ có thể dùng loại phương thức nước ấm nấu ếch này để từ từ bào mòn sức lực của đối phương.
Đây là phương thức tiết kiệm sức lao động nhất cũng là phương thức tiết kiệm nhất.
Hơn nữa.
Nói thật.
Quá trình này.
Cũng rất sảng khoái.
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
Vẫn còn đang tiếp tục đạp.
Sở Giang Vương đã cảm giác được cơ thể thực chất của mình đang tan rã.
Có lẽ, không bao lâu nữa, anh ta sẽ hoàn toàn tan thành mây khói dưới một cước rồi lại một cước này.
Truyền kì đệ nhất của địa ngục, lấy loại phương thức này để khép màn lại, đã không thể nói là khiến mọi người cười đến điên nữa rồi, chuyện này đủ để trở thành trò cười mà ngàn vạn năm sau còn được thường xuyên nhắc tới đi.
Giống như là đêm Istanbul* cùng với champagne thơm ngon và khung cảnh rộn ràng ở ngay sân trên dương gian đi.
(nhắc về trận chiến kịch tính không thể lường trước giữa AC Milan – khi đó toàn tuyển thủ nổi tiếng thế giới và Liverpool – dàn cầu thủ còn non trẻ trong trận chung kết UEFA Champion league năm 2005)
Bạn cần đăng nhập để bình luận