Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1558: Đất hạn ngàn dặm (2)

Điều này cũng khiến cho hào quang của pháp chế càng ngày càng mạnh mẽ và chói sáng hơn!
Trong không trung tối đen, phảng phất như đang có một vị tối cao chân chính, đang sắp tỉnh lại từ trong giấc ngủ dài, sau đó, ngài ấy sẽ đưa ánh mắt của vào chính mình, nhìn về nơi này.
Hạn Bạt không còn đường lui, thời khắc này, cô ta vẫn còn chưa hiểu lắm, nếu như loại tình huống này còn tiếp tục mà nói, kẻ không còn đường lui, thật ra thì không chỉ có cô ta mà thôi, ngay cả tiệm sách này, dưới lửa giận của vị đó, cũng sẽ hoàn toàn bốc hơi.
Cho dù là.
Ở trong tiệm sách này, vị đó còn có một cái tên đầy đáng yêu lại vui vẻ:
Vượng Tài!
- Xích địa ngàn dặm!
Trong một chốc lát.
Bốn phía đông cứng lại.
Cơ thể của Hạn Bạt, đang bắt đầu nhanh chóng suy sụp xuống, giống như thể một chiêu này, đã rút cạn hết phần lớn sức lực của cô ta vậy.
Cùng lúc đó.
Cánh tay của Hạn Bạt vươn về phía hư ảnh của Giải Trãi.
Tiếp theo.
Ấn xuống một cái!
- Ầm!
Hư ảnh Giải Trãi bắt đầu vỡ vụn, cơ thể Hạn Bạt cũng bắt đầu tan vỡ theo.
Vào thời khắc cực kì nguy cấp đó, Hạn Bạt đã dùng hết tất cả một tia tinh khí thần cuối cùng còn sót lại bên trong cơ thể, dáng vẻ này, coi như là hoàn toàn đạp đổ tất cả đi.
Nhưng cô ta không có lựa chọn nào khác, thực sự không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.
Vốn định tới tiệm sách này ăn trộm một phen, ai biết cho dù Boss lớn của căn nhà này không có ở đây, thế mà nơi này cũng nguy hiểm như vậy.
Chuyện này khiến cho cô ta không thể không nghĩ tới tình cảnh năm đó Doanh câu dẫn quân tập kích bất ngờ với hậu phương của Cửu Lê, chính bởi vì lần Doanh câu dẫn quân đánh lẽn thành công đó, dẫn đến hậu phương của Cửu Lê bị tổn thất nặng nề rối loạn một trận, cuối cùng khiến cho Xi Vưu – dưới sự tức giận nhất thời – muốn quyết chiến, sau đó lại bị Hạn Bạt biết được kế hoạch của bọn họ, lập một cuộc phục kích giết chết bọn họ.
Nhưng rất hiển nhiên, cô ta không phải là Doanh câu, không làm được chuyện như Doanh câu năm đó.
Hơn nữa.
Thời đại đã khác rồi.
Thực sự không còn giống lúc đó nữa.
Cha của cô ta cũng không có ở đây, bộ lạc của cô ta, cũng không còn nữa, cô ta không còn là công chúa, Doanh câu cũng không còn là tướng quân nữa.
Có lẽ.
Vào thời khắc này.
Hạn Bạt mới thật sự hiểu được sự thay đổi của Doanh câu.
Anh ấy đã sớm không đem coi bản thân là Đại tướng quân nữa rồi, mà cô ta, lại vẫn buồn cười mà tự xem mình là công chúa.
Hạn Bạt đi rồi.
Luồng linh khí này.
Vốn dĩ còn tưởng rằng thời điểm người đàn ông kia không có ở đây, là đã có thể càn quét tất cả, đã dư sức rồi.
Ai biết được, lại là kết quả như thế này chứ.
Không chỉ không lấy lại được thứ thuộc về mình, hơn nữa còn vì vậy mà mất đi nhiều hơn.
Hiện tại cô ta cực kì suy yếu, nhưng lúc này cô ta phải trở về, giống như là một cái bình, nếu nước ở bên trong đã không còn nữa, có thể tiếp tục tìm cơ hội góp nhặt lại, nhưng nếu như ngay cả cái bình cũng vỡ, thì coi như vĩnh viễn không thể chứa đựng được gì nữa rồi.
Cô ta thực sự tò mò, tò mò về thứ mang tên pháp thú này, tại sao lại trông nhà giữ cửa cho Doanh câu.
Pháp thú, là do Đế Nghiêu nuôi dưỡng mà thành, theo như bối phận, là kẻ kế nhiệm của đời sau của cha cô ta.
Nhưng cô ta cũng biết chuyện từng phát sinh giữa Giải Trãi cùng với Doanh câu, cho nên, cô ta cực kì không thể hiểu dược, tại sao, một người một thú có thâm thù đại hận như vậy, mà còn có thể hóa giải hiềm khích lúc trước?
Cô ta muốn biết câu trả lời, nhưng cô ta đã không còn cơ hội cũng không còn thời gian để hỏi nữa rồi.
Sau khi hư ảnh Giải Trãi tan vỡ, luồng ánh sáng trắng còn lại biến mất ở bên trong cơ thể của lão Trương, lão Trương trợn trắng mắt, miệng sùi bọt mép, nằm ở trên đất, thỉnh thoảng co giật mấy cái, có lẽ là đang nói cho những người ở bên cạnh, thật ra thì anh ấy vẫn còn sống, hoặc giả, là đang nói cho người bên cạnh rằng , nếu như còn không cấp cứu nữa thì anh ấy sẽ thực sự ngỏm đấy.
Mà những luồng khí từ những thị khu chung quanh được dẫn tới trước đó, sau khi mất đi sự dẫn dắt, ai về nhà nấy.
Vị thiếu chút nữa là sẽ thức giấc kia, giống như chỉ đang trở mình, sau đó lại tiếp tục chìm vào trong giấc ngủ say rồi.
Giống như là gió đêm mùa hè.
Thổi đến, rồi lại thổi đi.
Dường như không có gì thay đổi cả.
Chỉ ngoại trừ những người trong tiệm sách.
Lại là người nào cũng thê thảm.
Dưới cái bóng của việc Nguyệt Nha cùng Trịnh Cường chết đi trước đó, việc không có ai chết nữa cả, dường như đã là một kết quả rất tốt, nhưng trong toàn bộ tiệm sách, phần lớn đều chỉ còn lại một hơi thở, chuyện này cũng rất khó khiến cho người ta vui vẻ được.
- Ầm!
Cuối cùng Oanh Oanh cũng phá vỡ được tầng giam cầm.
Chẳng qua là.
Cô ấy chỉ mới đi được mấy bước.
Thì cơ thể đã lay động một trận.
Quỳ rạp ở trên mặt đất.
Màu trắng trên mái tóc bắt đầu biến mất.
Trên môi, lại trở thành màu trắng bệch.
Vào lúc này.
Ông chủ của cái tiệm sách này.
Rốt cuộc cũng đã trở về.
Giống như cảnh sát trong phim hành động Hồng Kông, sau khi tất cả mọi chuyện xong hết, tiếng còi xe cảnh sát mới vang lên đúng lúc.
Xe, dừng lại ở cửa.
Ông chủ Châu vượt qua lão Trương – người còn đang nằm co giật ở trên mặt đất.
Đi vòng qua lão đạo – người đã hoàn toàn tê liệt đang ngồi dựa vào bên trên quầy bar.
Không nhìn đến lão Hứa – hiện tại đang ngồi ở trên cầu thang, vẫn đang dùng tay che lấy vết thương để giảm bớt tốc độ máu chảy.
Lấy tốc độ nhanh nhất xông tới trước mặt Oanh Oanh.
n cần hỏi:
- Không sao chứ?
Oanh Oanh ngẩng đầu, nhìn ông chủ nhà mình, trên mặt lộ ra nụ cười, lắc đầu một cái.
Nói:
- Người ta… người ta vẫn rất khỏe.
...
Mà vào lúc này.
Bên dưới màn đêm đen kịt.
Bên trong một trạm phục vụ vắng vẻ.
Lưu Sở Vũ với mặt mũi sưng vù vết thương chồng chất, anh có ta chút khó khăn mà nâng tay lên.
Dùng giọng nói khàn khàn mang theo sự tuyệt vọng và không thể tin được mà kêu rên:
- Sao lại... Quên mất tôi chứ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận