Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1429: Thêm đường (1)

Thật ra thì, thực sự không cần trêu chọc luật sư An vừa làm phẫu thuật sỏi thận vừa tiếp tục uống cà phê ngay.
Cũng không nên cảm thấy anh ta ngây ngốc gì đó.
Không tin thì bạn cứ hỏi bất kì một người nào trên đường thử xem, những người hút thuốc lá trên đường này, có một ai không biết đến đạo lý thuốc lá có hại cơ có thể chứ?
Châu Trạch đưa tay, nhận lấy tấm thẻ ngân hàng này.
Luật sư An ngáp một cái.
Sau đó đột nhiên cảm giác có chút không đúng.
Nghiêng đầu nhìn về người ở bên cạnh.
Lúc này đôi mắt mới trợn trừng thật lớn,
- Ông chủ, anh tỉnh rồi!
...
Ân cần hỏi han gì đó thì không cần phải nói, Châu Trạch được Oanh Oanh sắp xếp đâu vào đấy vào vị trí ghế sô pha ở gần cửa sổ - nơi mà anh thích nhất kia.
Trên bàn trà.
Rất nhanh thì lại được sắp xếp thêm cà phê của Châu Trạch cùng với ly siêu bự của luật sư An.
Sau khi biết được cuối tuần luật sư An muốn đi làm phẫu thuật sỏi thận, lúc này lại nhìn thấy luật sư An uống cà phê “ừng ực ừng ực”, bỗng nhiên ông chủ Châu có chút không đành lòng.
Nhưng cảm giác được độ cứng của tấm thẻ ngân hàng đang nằm trong túi của mình.
Ông chủ Châu lại an tâm thoải mái hơn một chút.
Thoải mái uống cà phê.
Châu Trạch đơn giản kể qua một lần về chuyện xảy ra ở bên trong địa ngục.
Thật ra thì.
Cũng không quá nhiều điều có thể nói được.
Trước tiên đập chết một Diêm Vương.
Lại cho Địa Tàng Vương Bồ Tát ba đấm.
Sau đó lại là một hồi hỏi đáp với Bồ Tát.
Nếu như bỏ qua quá trình hoàn dương một năm kể từ khi nhảy xuống miệng giếng kia, chuyện thật sự cần kể lại, cũng chỉ có hai ngày mà thôi.
Nhưng riêng mỗi chuyện này mà thôi, đối với luật sư An mà nói, cũng đã đủ xuất sắc.
Anh ta cực kì không hài lòng đối với lời trần thuật hời hợt vừa rồi của ông chủ nhà mình.
Tỷ như.
Anh phải đi để làm gì.
Ở trên đường đụng phải Bồ Tát.
Thuận tay nên lập tức đập cho một quyền.
Sau đó lại muốn đi đâu đó để làm gì đó.
Trên đường lại tình cờ đụng trúng Bồ Tát.
Đi tiến lên cho thêm một đấm.
Rõ ràng là tình tiết rất kích động, rất nhiệt huyết, rất khiến cho người ta tâm huyết dâng trào, trong lời kể lại của ông chủ nhà mình, lại khiến cho người ta có một loại cảm giác nhạt nhẽo như đi trên đường thuận tiện mua một bó rau cải vậy.
Còn nữa.
Tại sao Bồ Tát lại giống như người ăn vạ ở trên đường vậy.
Ông ta là cố ý ngăn cản ở trên đường đi của anh.
Mời anh đánh ông ta sao.
Chẳng lẽ là do lúc trước anh ta vẫn luôn đứng ở quá thấp, cho nên vẫn luôn không biết được vốn dĩ Bồ Tát còn có niềm đam mê này sao…
Luật sư An không biết là.
Lần đầu tiên đánh Bồ Tát.
Quả thật Châu Trạch đã rất kích động.
Nhưng sau khi bất quá tam.
Cho dù có là chuyện không bình thường hơn nữa, sau khi đã làm qua rất nhiều lần, cũng sẽ cảm thấy tầm thường mà thôi.
Luật sư An rất tiếc bởi vì bản thân không có được tận mắt chứng kiến tình cảnh lúc đó.
Chẳng qua là.
Chuyện này cũng có thể được xem là một chuyện rất đáng ăn mừng.
Nếu không, có lẽ căn bản là luật sư An cũng không về được.
Cũng là từ trong miệng của luật sư An, Châu Trạch mới biết được, cũng chỉ vài ngày sau khi kết thúc chuyến đi đến đông bắc kia, lối ra vào của địa ngục đột nhiên bị phong tỏa.
Lối ra của âm dương đã hoàn toàn bị ngăn cản, lúc trước, quỷ sai ở dương gian còn có thể xuống địa ngục, nhưng bây giờ không được nữa rồi.
Hơn nữa.
Sau khi “Khánh” tỉnh lại.
Luật sư An đã từng đi trao đổi với Khánh một phen.
Đã xác nhận được một chuyện.
Đó chính là, ngay cả loại nhận vật ở cấp bậc như “Khánh” này.
Cũng không xuống địa ngục được.
Tương đương với việc một bức tường thật cao.
Đã được dựng thẳng đứng ở chính giữa âm và dương.
Muốn trèo… tường, càng ngày càng khó, thậm chí bạn còn chưa tìm ra được cái thang nữa là.
- Vậy, trong một năm qua, việc kinh doanh của tiệm sách ra sao rồi?
Ngược lại cũng không phải là ông chủ Châu thật sự để ý đến số tiền âm phủ kia, dĩ nhiên, những thứ đó thì nhất đình là càng nhiều càng tốt rồi. Nhưng điều Châu Trạch quan tâm hơn là, hay lại là cái này âm dương trở cách thời gian một năm, làm sao những quỷ hồn kia xuống địa ngục được?
Trật tự của âm dương, giống như là một bức tranh Thái Cực song ngư, cũng không phải là sự tĩnh lặng đơn thuần, thế nhưng, thật ra lại là một loại tĩnh tương đối.
Bây giờ, phía bên này bị khóa rồi, như vậy cũng có nghĩa là sự cân bằng vốn có đã bị phá vỡ, nhất định sẽ kéo theo phản ứng dây chuyền.
Mà câu trả lời của luật sư An, khiến ông chủ Châu lại càng lấy làm kinh hãi.
- Không xuống được.
- Không xuống được?
- Đúng vậy, ông chủ, hoàn toàn không xuống được, ngay cả những cao tầng bên trong đội chấp pháp cũng đều không xuống được, đừng nói đến những vong hồn khác nữa.
- Phần lớn con người, sau khi chết, bởi vì linh hồn không được đưa vào địa ngục, mà tan thành mây khói.
- Chẳng qua là, chuyện này cũng kéo theo một tình huống, đó chính là số lượng lệ quỷ tăng nhiều hơn một chút.
Sau khi chết, rất nhiều người không có chấp niệm sâu nặng như vậy, cho dù là có chấp niệm, sau khi chết muốn biến thành lệ quỷ tiếp tục ở lại dương gian cũng chỉ là vấn đề nhìn mặt mà thôi.
Cho nên.
Phần lớn mọi người sau khi chết, nếu vong hồn của bọn họ không xuống địa ngục, chỉ có thể du đãng ở dương gian mà thôi, không đến mấy ngày, có lẽ cũng sẽ bốc hơi luôn rồi.
Cũng chính là tục xưng: Hồn phi phách tán.
Về phần số lượng lệ quỷ và oán quỷ tăng lên rất nhiều cũng là một chuyện rất bình thường rồi.
- Mấy tháng trước đi, có một đám vong hồn đến cửa tiệm sách chúng ta, cầu khẩn chúng tôi cho bọn họ xuống địa ngục đi, nhưng chúng tôi cũng không có biện pháp đưa được.
- Ngay từ đầu chẳng qua chỉ nghĩ là ở địa ngục xảy ra chút vấn đề, lúc trước cũng không phải là chưa từng phát sinh tình huống Hoàng Tuyền Lộ bị phong tỏa tạm thời, tôi cũng nghĩ là qua một thời gian sẽ ổn.
- Nhưng ai biết được, lần phong tỏa này lại kéo dài lâu đến như vậy, lúc đó chúng tôi còn nuôi mấy chục vong hồn ở bên trong tiệm sách, coi như là lữ khách mắc kẹt đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận