Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1581: Tảo hắc trừ ác (2)

Ví dụ điển hình nhất chính là kiểm tra DNA, trên thực tế, trong một đoạn thời gian rất dài sau khi loại kỹ thuật này xuất hiện, cảnh sát ở rất nhiều nơi cũng bời vì đủ loại nguyên nhân mà không áp dụng được ngay.
Lão Trương nhớ lúc vừa mới bắt đầu, trong cục muốn làm một phần kiểm tra DNA, thì phải đưa đến sở nghiên cứu ở nước ngoài để xin làm, một đi hai về, rau cúc vàng cũng đã héo rồi, hơn nữa giá cả cũng rất cao.
Thời gian, có thể xóa đi rất nhiều dấu vết.
Nhưng lão Trương cũng không vì vậy mà mất đi lòng tin, bởi vì anh ấy có thể trực tiếp “phỏng vấn” người bị hại, đây gần như đã là BUG trong giới cảnh sát, phân tích trinh thám của Sherlock Holmes có trâu bò hơn nữa, so ra cũng kém loại chuyện “người chết trò chuyện” hàng thật việc thật này đi.
- Bây giờ, nói đến những chuyện này, còn có ý nghĩa gì?
Người đàn ông nhún vai một cái.
Tiếp tục nói:
- Lúc trước, tôi tố cáo lên trên, đủ loại tố giác, đều là đá chìm đáy biển, tôi bị chôn ở nơi đó cũng đã mười sáu năm rồi, còn có chuyện gì mà không nhìn thấu được, còn có chuyện gì mà không nghĩ thông suốt được nữa chứ?
- Ông chủ, sao lại mười sáu năm được chứ?
Bên bàn cơm, Lưu Sở Vũ nhỏ giọng hỏi Châu Trạch.
- Có thể là bởi vì chết ở nơi có một vài thứ đặc thù, tỷ như đồ vật xiềng xích hoặc là có linh tính, hoặc là lân cận có kiến trúc đặc biệt hoặc mang khí tràng gì đó, khiến cho linh hồn của anh ta vẫn luôn ngưng tụ lại nơi đó mà không tiêu tan đi, cũng không thể đi đầu thai.
Chuyện này tương đương với việc ngồi tù mười sáu năm, hơn nữa còn là nhà tù kinh khủng nhất cô đơn nhất.
Châu Trạch ngẩng đầu liếc mắt mắt nhìn đàn ông kia.
Anh có thể nghe ra được.
Đối phương cũng không phải thực sự như vậy, cũng không phải là đã nhìn thấu.
Mà là.
Thất vọng tới cực điểm.
Lão Trương nắm lấy mũ cảnh sát của bản thân, nhìn về phía người đàn ông, chỉ chỉ huy hiệu cảnh sát ở bên trên.
Rất nghiêm túc mà nói:
- Nếu như tôi đã mặc vào bộ quần áo này, tôi sẽ không phụ lòng bộ quần áo này.
- Tôi đã đoán được được khái, có lẽ ban đầu anh đã gặp phải bất hạnh gì đó, đụng phải…
- Nhưng xin anh tin tưởng tôi, phần lớn cảnh sát, đều là cảnh sát tốt, bọn họ đều tôn trọng phầm trách nhiệm và sứ mạng này.
- Ba ba ba!
Lưu Sở Vũ bắt đầu vỗ tay.
Châu Trạch đá một cước vào chân Lưu Sở Vũ.
Lưu Sở Vũ tủi thân hu hu mà cúi thấp đầu.
Ô ô ~~(┬_┬ )
Người đàn ông rất nghiêm túc mà nhìn lão Trương.
Lão Trương cũng rất nghiêm túc nhìn anh ta.
Cuối cùng.
Người đàn ông gật đầu một cái.
Nói:
- Anh là một cảnh sát tốt.
- Cám ơn, cho nên...
- Nhưng tôi, tới để đầu thai, hơn nữa, tôi cũng không có tiền để đưa cho các người, thực sự không dám giấu giếm, có lẽ người nhà của tôi cũng nghĩ là tôi mất tích, cho nên mười sáu năm này, cũng không đốt tiền cho tôi.
- Tôi không có tiền trả cho các người để các người đòi lại công bằng cho tôi đâu.
- Tiền, là thứ gì chứ?
Lúc này, Châu Trạch mở miệng nói.
Nhưng thật ra trong lòng cũng muốn nói.
Thì ra nói hết nửa ngày như vậy.
Lại không có tiền sao?
Còn khai trương đại hạ giá.
Chuyện này thua lỗ rồi nha!
Nhưng Châu Trạch nhìn lão Trương mặt mày nghiêm túc trịnh trọng ở bên kia một cái.
Được rồi.
Không có tiền thì không có tiền đi.
Để cho chính trị tuyệt đối vui vẻ, cũng đáng rồi.
- Đúng vậy, ông chủ nói đúng, chúng tôi không cần tiền, mong anh nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc thì lúc đó đã có chuyện gì xảy ra với anh, ở nơi này tôi đảm bảo với anh, bất kể là liên lụy đến ai, dính líu đến thế lực gì, tôi cũng sẽ đòi lại công bằng giúp anh, khiến cho tội ác chịu trừng phạt thích đáng.
Người khác nói lời này, có thể là đang ra vẻ.
Nhưng lão Trương nói lời này.
Thật sự là mười phần thành ý.
Nếu như nói, đời trước phong cách làm việc của lão Trương chẳng qua chỉ là không xâm phạm vào ranh giới cuối cùng của bản thân.
Vậy thì lão Trương, người đã từng chết một lần.
Lão Trương, người đã biến thành quỷ sai.
Phong cách làm việc của anh ấy đã biến thành tội ác ở nơi nào thì dù lão tử đập nồi bán sắt không tiếc bất kì giá nào cũng phải chơi chết nhà mày, mặc kệ con mẹ nó bối cảnh của mày ra sao, có quan hệ như thế nào hay có bao nhiêu bản lĩnh cũng sẽ chơi chết cháu trai nhà mày.
- Ngồi xuống, vừa ăn vừa nói đi. - Lão Hứa chỉ chỉ vào gian phòng riêng, nói.
Người đàn ông được đưa vào gian phòng riêng.
Lão Trương ngồi ở bên cạnh anh ta, rót rượu cho anh ta.
Người đàn ông vừa uống trà vừa lên tiếng nói:
- Tôi là kế toán thôn của Trần gia thôn, mười sáu năm trước, tôi đã từng tố cáo trưởng thôn chúng tôi phạm pháp chiếm dụng trái pháp đất ở trong thôn, còn chiếm dụng tiền của công trong quỹ xóa đói giảm nghèo của quốc gia.
- Tôi tố cáo cho chính quyền ở trên trấn, tố cáo cho cảnh sát, tố cáo cho tất cả mọi cơ quan mà lúc đó tôi có thể tố cáo được.
- Sau đó thì sao? - Lão đạo hỏi.
- Sau đó, vào buổi tối, tôi bị em trai của thôn trưởng mang theo người chụp bao bố ở ven đường, bị chôn sống ở bên dưới cột mốc định giới của thôn khi đó còn đang được xây dựng.
- Chôn.
- Mười sáu năm.
- Chao ôi.
Lão đạo thở dài.
Ở cửa, Lưu Sở Vũ nghe được nội dung kể lại thì hơi nghi hoặc một chút mà hỏi:
- Đã chôn mười sáu năm rồi, sao lúc này von hồn lại có thể đi ra được, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
- Hơn nữa, lại còn đúng lúc như thế, không sớm một ngày, không chậm một ngày, nếu anh ta đi ra vào mấy ngày trước, Địa Ngục Chi Môn còn chưa mở, có lẽ sẽ trực tiếp hồn phi phách tán đi.
Ánh mắt của Châu Trạch thì đang nhìn ra bên ngoài một chút, cũng chính là quán net ở đối diện.
Lưu Sở Vũ nhìn theo tầm mắt qua đó.
Nhìn thấy bên trên quán net là hàng chữ biểu ngữ cổ động chạy trên bản điện tử mà lão đạo đã làm theo yêu cầu của khu phố:
- Tảo Hắc Trừ Ác, có ác tất trừng phạt, có hắc tất đánh...
Lưu Sở Vũ cảm thán:
- Cho nên mới nói, có thể chính nghĩa sẽ tới trễ, nhưng tuyệt đối sẽ tới.
Châu Trạch bỗng nhiên cười.
Lưu Sở Vũ cũng cười, rốt cuộc cũng cảm thán đúng rồi, kéo lại một chút, mẹ nó chứ, lúc trước khi ở Thường Châu còn không cảm thấy, bây giờ đã đến Nam Thông rồi, thật sự là làm bạn với vua như làm bạn với hổ mà!
(^__^)
Châu Trạch xoay người.
Nói với lão đạo:
- Lão đạo à.
- Sao, ông chủ?
- Ngày mai cũng làm thêm một cái bảng điện tử ở cửa tiệm sách đi, làm một cái lớn đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận