Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 776: Dưới trời cao!

Bọn họ hoặc cuộc đời gặp phải, chết oan khuất, trở thành oan hồn, giữ lấy chấp niệm, không vào địa ngục, tiếp tục lưu lại nhân gian.
Hoặc vốn là người đại gian đại ác, từng có nợ máu, sau khi chết thành lệ quỷ, tiếp tục thời cơ làm ác.
Nhưng cho dù như thế nào.
Những lũ ác quỷ này.
Đơn giản bởi vì nguyên nhân cá nhân từng bước một đi tới nay.
Khả năng, về “Tuổi tác” mấy vạn quân hồn này kém bọn chúng rất nhiều.
Nhưng mà.
Chính như lúc trước Châu Trạch tiễn vị phó cục trưởng cục cảnh sát vậy.
Có một số người.
Bọn họ quả thật có sinh mệnh hữu hạn, nhưng lại thu được vinh quang mà người khác mấy đời đều không thể sánh bằng.
Giá trị của sinh mệnh, vĩnh viễn không ở sống lâu hay ngắn, mà ở độ dày và chiều sâu.
Quân hồn bắt đầu chạy nhanh, bắt đầu xung phong.
Giống như năm đó khi bọn họ tiến vào Myanmar chém giết người Nhật Bản, bỏ qua tất cả, chiến đấu quên mình!
Dưới tình huống này khí thế này.
Yêu ma quỷ quái gì.
Đều chỉ có thể nhượng bộ lui binh!
Ngày xưa, anh đón chúng tôi về nhà; hôm nay, chúng tôi mang anh về!
Đôi mắt Châu Trạch.
Chậm rãi mở ra.
Vẻ mê man này, vẻ vô căn cứ này cũng dần dần biến mất.
Anh nhìn thấy bản thân đứng yên không động, cũng nhìn thấy hòa thượng chốc đầu gần trong gang tấc.
Thân thể hòa thượng chốc đầu đang không ngừng run run, giống như con búp bê bằng hơi trên quảng trường của trung tâm thương mại, lay động theo gió, vả lại phồng lên thật to.
Châu Trạch hé miệng.
Lộ ra răng nanh.
Nghiêng đầu.
Thét lên một tiếng vô thanh với hòa thượng chốc đầu!
Đây giống như là một hồi chuông tang cuối cùng!
Hòa thượng chốc đầu chỉ cảm thấy da đầu mình run lên, lực lượng trong cơ thể vốn lung lay sắp đổ vào một khắc này cuối cùng triệt để mất ổn định.
- A!!!!!
Hòa thượng chốc đầu phát ra từng tiếng kêu thảm thiết.
Đúng vậy.
Từng tiếng.
Bởi vì vào lúc này, mỗi một khắc.
Trong tiếng kêu của ông ta bao hàm rất nhiều giọng điệu rất nhiều âm sắc.
Trước đó, ông dựa vào các ác quỷ trong hang quỷ xâm nhập vào cơ thể.
Hiện giờ.
Các ác quỷ giống như bầy dê bị đàn sói xua đuổi chạy trốn khắp nơi.
Hòa thượng chốc đầu người chăn dê này cuối cùng không cách nào cố định hướng đi cho đàn dê được nữa.
Thậm chí.
Còn bị bầy dê này kéo về phía vực sâu!
Luật sư An ngẩng đầu nhìn lên.
Lập tức giơ tay túm chặt lấy bả vai Hứa Thanh Lãng, bắt đầu liều mạng chạy về sau.
Đồng thời hô lớn:
- Sét đánh đó!!!!!
Một đường sét màu đỏ đậm đột nhiên hạ xuống.
Thật sự đã tích tụ từ lâu lắm.
Cuối cùng đã ủ ra kết quả.
Trong mắt hòa thượng chốc đầu tràn đầy không cam lòng.
Ông theo bản năng giơ tay.
Túm chặt lấy cánh tay Châu Trạch.
Ông biết mình xong đời rồi.
Tuy rằng ông không rõ tất cả là vì sao.
Đúng rồi.
Đúng rồi
Là người kia ra tay!
Nhất định là vậy!
Người đó ra tay.
Cho nên các ác quỷ trong thân thể mình mới bị sợ đến mức không chịu nổi như vậy!
Nhưng ông vẫn túm chặt lấy cánh tay trái của Châu Trạch.
Ông không biết vì sao mình lại làm như vậy.
Đây giống như là chuyện duy nhất trước mắt mình có thể làm.
Đồng thời
Trên mặt ông lộ ra vẻ mừng rỡ.
Ông thành công
Ông thật sự thành công.
Ông bức được vị kia ra.
Bức bách được vị kia ra tay!
Khi “Đi đến tận cùng” này, hòa thượng chốc đầu vốn không kịp hoặc nói vốn không muốn cho rằng.
Người kia.
Không ra tay.
Ông không tin mình bị Châu Trạch đánh bại.
Ông tuyệt đối không tin tưởng!
Ông liều chết nắm chặt lấy tay Châu Trạch, giống như điên giống như cuồng!
Châu Trạch cũng không giãy giụa, thậm chí còn chủ động dán mặt đến trước mặt hòa thượng chốc đầu, hạ thấp giọng nói:
- Thật ra người kia đã sớm ngủ say, vốn không tỉnh lại nữa.
Ha ha.
Ông đây.
Muốn mày chết.
Lại không muốn mày chết yên ổn.
Cũng sẽ không để cho mày mang theo ảo tưởng và thỏa mãn tốt đẹp chết đi!
Ông chủ Châu chính là một người lòng dạ hẹp hòi, nói có thù tất báo cũng không hề quá.
Tròng mắt hòa thượng chốc đầu bắt đầu không ngừng trợn tròn.
Không ngừng rên rỉ.
Ông không tin.
Ông không tin.
Ông không tin!
Nhưng lời Châu Trạch lại đang thật sự nhắc nhở ông.
Người kia.
Thật sự không thức tỉnh!
Bởi vì giọng điệu khi người kia nói.
Cùng với dấu hiệu tạm dừng này.
Vẫn luôn luôn khắc trong đầu ông.
Câu kia:
- Tôi... xuất... hiện... thì... thế... gian... không... Phật...
Càng trực tiếp làm sụp đổ tâm thần tín ngưỡng của hòa thượng chốc đầu!
Sấm sét đánh xuống.
Tập trung thẳng vào hòa thượng chốc đầu.
Các vong hồn của hang quỷ xao động vả lại mất khống chế ở trên người ông ta.
Giống như một đống bóng đèn lớn sáng lên trong đêm tối.
Muốn không bị phát hiện cũng khó.
Diêm Vương kêu bạn chết canh ba, sao cho phép bạn đến canh năm?
Nhưng cho dù là Diêm Vương.
Cũng không dám chạy đến dương gian làm càn!
Bởi vì trên đầu dương gian, có một vùng trời.
Châu Trạch hé miệng.
Răng nanh đâm thẳng vào cánh tay mình.
Không hề do dự cắt.
Lúc này.
Cả một cánh tay rời ra.
Thân thể Châu Trạch bắt đầu nhanh chóng lui về phía sau!
Quyết đoán.
Rõ ràng!
Dù sao hai tay của mình đã bị mình cố tình cắn ra xương trắng.
Lúc này lại tự mình hại mình thêm một chút.
Không hề có gánh nặng tâm lý gì.
Hơn nữa.
Nếu như lại trì hoãn thêm dù chỉ một giây.
Mình cũng bị bụi tan khói diệt tay trong tay với hòa thượng chốc đầu này!
Trong ta có mi, trong mi có ta, cùng nhau biến thành đống bụi.
“Rầm!”
Châu Trạch bị sóng khí bắn đi ra ngoài.
Trên dưới toàn thân cũng xuất hiện thống khổ bị thiêu đốt mãnh liệt.
Sấm sét màu đỏ đậm đánh thẳng lên trên người hòa thượng chốc đầu.
Thật ra.
Chuyện người sống bị sét đánh chết vẫn thường thấy, khắp nơi ai không hay ho bị sét đánh trúng đều trực tiếp chết bất đắc kỳ tử.
Nhưng mà.
Sét đánh xuống dưới dù sao cũng không phải tên lửa, nó sẽ không tạo thành lực phá hoại quá mức rõ ràng, về cơ bản phá ra một cái hố to bằng đầu nắm tay đã xem như không tệ rồi
Thậm chí rất nhiều khi hai người sánh đôi đi trên đường trong ngày mưa, người bên cạnh bị sét đánh chết, nhưng người đi cùng lại chỉ cảm thấy trên người tê tê mà thôi.
Cho nên.
Sét đánh xuống.
Nhưng không đến mức gây ra phá hoại quá mức mãnh liệt.
Mặt đường thậm chí còn chưa bị nện thành cái hố.
Nhưng cả người hòa thượng chốc đầu.
Lại trực tiếp hóa thành tro tàn.
Đồng thời.
Một đường sóng gợn vô hình dập dờn ra.
Quỷ khí vẫn luôn vờn quan tòa khách sạn này trước đó đã trực tiếp thành hư không.
Thậm chí hơn phân nửa không khí trong thành đã được tinh lọc một lần nữa.
Phong thủy, bố cục, còn đủ loại tồn tại đường ngang ngõ tắt cũng đều bị hủy diệt dưới một luồng này, những thứ này đều là ảnh hưởng vô hình, người bình thường không cảm nhận được.
Nếu như có huyền tu nào đi ngang qua đây, đoán chừng còn có thể cảm thán một tiếng, không khí nơi này thật tốt!
Luật sư An nằm trên đất, vẻ mặt rất thống khổ, chỉ cảm thấy đầu mình mới bị hai tên to con cầm búa hung hăng nện vài cái, lại bị mười mấy bà cô đi qua tát cho vô số bàn tay!
Mà Hứa Thanh Lãng ở bên cạnh lại che ngực quỳ rạp trên đất, chỗ tai mắt mũi miệng đều tràn ra máu tươi màu đen, vô cùng thê thảm. Đây là hải thần đã rút lực lượng đi khỏi trên người anh, nếu như lúc này trên người anh còn trải rộng yêu khí, tổn thương sẽ còn lớn hơn!
Vả lại rất có thể dẫn đến hải thần ở bên kia cũng cùng bị sét đánh!
Trên giường trong khách sạn.
Đầu tiên Oanh Oanh cảm nhận được Phật môn cấm chế mà hòa thượng chốc đầu mới vừa hạ xuống trong cơ thể mình đã bị tiêu trừ trong phút chốc.
Nhưng không đợi cô lập tức đứng dậy đi giúp ông chủ nhà mình.
Cũng cảm giác được một luồng thiên uy xán lạn xuất hiện.
Oanh Oanh lập tức cực kỳ thống khổ ôm đầu mình ngồi thụp xuống, biểu cảm cũng cực kỳ thống khổ.
Dưới trời cao.
Chúng sinh bình đẳng.
Sấm sét bừng bừng.
Tai họa tiêu tán!
Bạn cần đăng nhập để bình luận