Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 794: Một người một thú! (1)

Người đàn ông duỗi lưng.
Hơi lười nhác.
- Thôi, nếu như cậu có thể còn sống đi ra ngoài, cứ tìm thử giúp tôi xem, tuy rằng tôi cảm thấy dặn dò cậu đại khái.
- Được rồi.
- Tôi cũng nên tan đi.
- Lại nói.
- Rốt cuộc là cái quái gì kích thích được dấu ấn tinh thần của ông đây đi lên vậy?
Châu Trạch không trả lời anh ta.
Tán gẫu chuyện đương thời với một đồ cổ không biết từ bao nhiêu năm trước, thật sự không có ý nghĩa gì, đối phương rõ ràng không có ý tứ tán gẫu chính sự.
Giống như.
Ở trong mắt đối phương.
Bản thân sẽ nhanh chóng chết rồi?
Điều này khiến Châu Trạch hơi nghi hoặc.
Là ở bên ngoài đang phát sinh biến cố gì?
Người đàn ông này không hỏi nữa.
Ngồi xổm xuống
Hai tay buông thõng bên người.
Thân hình hơi tiêu điều ngắm nhìn bốn phía.
Một khắc này.
Từ trong mắt anh ta.
Châu Trạch nhìn thấy thứ gọi là “Hoài niệm”.
Nơi này.
Chính là nhà của chó giữ nhà.
A không.
Là chó bị bỏ rơi.
- Ha ha ha ha, đi rồi, hy vọng ông đây còn chưa chết.
Nói xong.
Người đàn ông ngồi chồm hổm trên mặt đất xoay đầu.
Ý vị sâu xa liếc nhìn Châu Trạch.
Cất cao giọng nói:
- Cũng hy vọng cậu có thể không chết.
Bóng dáng người đàn ông bắt đầu tiêu tán, tốc độ rất nhanh, không hề dong dài dây dưa.
Anh vốn không nên tồn tại ở đây, nếu không phải vì Mộc Thừa Ân, Châu Trạch cũng không biết được một người có dáng vẻ như anh ta.
Cũng chưa từng nghĩ đến.
Không biết bao nhiêu năm về trước.
Doanh Câu không ai bì nổi đã từng bị trộm đi tích lũy từng chút một trong ba ngàn năm.
Khi bóng dáng người đàn ông triệt để không nhìn thấy nữa.
Châu Trạch hơi ngẩng đầu lên.
Nhắm nghiền mắt.
Anh biết.
Mình nên tỉnh lại.
Cũng không biết bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại càng không biết trạng thái ý thức vô tri vô giác trước khi mình tiến vào đây đã bao lâu rồi, bị sét đánh còn có cơ hội một lần nữa “Mở mắt ra”.
Phần thành tựu này.
Cho dù ở giới quỷ sai hay giới cương thi cũng đều coi như là thành tích kinh người đi?
Châu Trạch chỉ hy vọng đây là một lần duy nhất, anh thật sự không hy vọng lại thêm lần nào nữa.
... ...
“Ùng ục... ... ùng ục... ... ùng ục... ...”
Cảm giác thật dính.
Giống như ở trong nước, lại không giống như đang ở trong nước.
Thân thể Châu Trạch đang khẽ lơ lửng trong màu xanh giằng co, giống như đồ cất giữ trong hổ phách bị phong ấn, chính là những “Hổ phách” màu xanh ở chung quanh này vẫn không thể hoàn toàn một lần nữa khôi phục thành trạng thái cố định, trước mắt, có một chút cảm giác pudding hiếm.
Mà ở trên người Châu Trạch.
Một dây mây điên cuồng duỗi ra bốn phía.
Châu Trạch lúc này.
Giống như một gốc cây cổ thụ.
Các dây mây từ trên người mình đang kéo dài ra ngoài, giống như điên khuếch trương về bốn phía, trên thực tế, sở dĩ những màu xanh này vẫn không thể ngưng đọng, là bởi vì Châu Trạch đang không ngừng rút đi tinh hoa của nó, tự nhiên khó có thể đọng lại được.
Ý thức bắt đầu trở về thân thể của mình.
Trong một khoảnh khắc này.
Châu Trạch không hề có cảm giác vui mừng “Sống sót sau tai nạn”.
Một ý niệm duy nhất trong đầu chính là:
Má nó, đau quá!
Đây đau thật.
Trên dưới toàn thân gần như không có mảnh da tốt nào, cánh tay trái chặt đứt, trên tay phải chỉ có xương tối đen, các nơi còn lại có rất nhiều vết thương.
Lúc trước khi ý thức rơi vào hấp hối.
Cũng không cảm thấy gì.
Trước mắt sau khi tỉnh lại.
Nên chịu đều đến cả đây.
Châu Trạch có một cảm giác đang lái một chiếc xe cũ sắp tan khung.
Giống như đây không phải là thân thể.
Còn không bằng con rối gỗ!
Đau, đau, đau.
Giống như có từng ngọn lửa đang không ngừng quay quanh từng tế bào của mình.
Nếu không phải tính cách Châu Trạch cứng cỏi, rất có thể sẽ chủ động lại bất tỉnh đi.
Bên tai.
Càng không ngừng có tiếng chất lỏng chảy trôi vọng lại.
Châu Trạch thử mở to mắt, lại chỉ có thể nhìn thấy một mảnh màu xanh hỗn độn, giống như ngẩng đầu nhìn mặt trời, cho dù tầm mắt vẫn đang cảm giác, nhưng đều bị co lại đến cực điểm.
Bạn không biết mình đang ở đâu, bạn thậm chí không hiểu được rốt cuộc bây giờ mình đang làm sao!
Thử giơ tay.
Theo lý thuyết.
Hiện giờ Châu Trạch chỉ có một cánh tay.
Nhưng khi ý nghĩ này mới xuất hiện.
Vô số tin tức của cánh tay bắt đầu truyền đến.
Khiến trong lúc nhất thời Châu Trạch hơi ngơ ngác.
Anh cảm giác mình giống như có thật nhiều tay.
Nhưng đây sao có thể chứ?
Bản thân cũng không phải bạch tuộc, hơn nữa, cho dù là bạch tuộc cũng không nhiều xúc tua như vậy đi?
Dường như bởi vì ký chủ thức tỉnh mà một sợi dây mây trở nên càng thêm hưng phấn.
Lúc người hôn mê toàn bộ cơ năng thân thể sẽ rơi vào trạng thái nửa ngủ say, ví dụ cực đoan nhất giống như gấu ngủ đông vậy.
Mà sau khi tỉnh dậy, cho dù trên thân thể hay nhu cầu tâm lý đều bắt đầu sinh sôi nảy nở, càng không ngừng kích thích tính năng động chủ quan của con người đi thu lấy, đi đòi lấy, theo đuổi!
Những dây mây này nhận được khích lệ, thậm chí có thể nói là chiếm được “Mệnh lệnh”, bắt đầu chủ động và điên cuồng hơn trước đi hấp thu.
Châu Trạch còn chưa hiểu vì sao mình đột nhiên lại nhiều thêm “Tay” như vậy.
Nhưng anh có thể cảm giác được rõ ràng một cảm xúc “Sung sướng”.
Cảm giác này.
Giống như một người rượu chè ăn uống quá độ ngồi trong quán ăn nhà mình mà ăn như hổ đói.
Giống như lâu đài cát đang không ngừng lấy tiền vàng trong kho nhét vào trong túi áo mình.
Đây rõ ràng là cảm giác rất tuyệt.
Cho dù lúc này bản thân không nhìn rõ, cũng không cảm ứng được điên cuồng cụ thể bốn phía, nhưng quá trình này chắc đủ để cho người ta thỏa mãn và say mê.
Nhưng mà.
Ông chủ Châu lại đột nhiên phát hiện không thích hợp.
Tôi rõ ràng cầm nhiều như vậy.
Tôi rõ ràng nuốt nhiều như vậy.
Rõ ràng có nhiều thi độc là vật đại bổ đối với cương thi như vậy, gần như tới gần nguồn gốc của thi độc.
Nhưng thế quái nào mình lại không hề cảm giác được chút gì?
Rất nhiều người khi đối mặt với món ngon rực rỡ muôn màu đều từng mơ mộng rằng bản thân có thể có được một lần không cách nào vĩnh viễn nhét đầy bụng hay không.
Đây giống như là một chuyện rất tốt đẹp.
Nhưng điều kiện đầu tiên đó là, hiện giờ Châu Trạch “Đói”, đói bụng đến không chịu nổi.
Rõ ràng vẫn luôn ăn lại ăn, rõ ràng có thể từ vị giác cảm nhận được ngon lành của đồ ăn, nhưng bạn lại không ăn được vào bụng, vẫn đói thật đói!
Bạn cần đăng nhập để bình luận