Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 495: Sự phẫn nộ của tiểu loli!

Xe van lái vào ngọn núi.
Tới phía trước cổng thôn, nó ngừng lại.
Đã có người chờ ở nơi đó, không ít người, nam nữ già trẻ đen thùi lùi một mảnh.
Có người đang hút thuốc lá, có người đang ngồi chồm hổm ở đàng kia tán gẫu, có người đang chơi di động.
Nhưng tất cả mọi người đều đang yên lặng mà chờ đợi.
Một ít người thần sắc thản nhiên, phảng phất như chỉ đang đến cho đủ số.
Có một phần nhỏ người rất khẩn trương, càng không ngừng nhìn quanh, tràn đầy kỳ vọng.
Trông đám người này như một đội ngũ đón dâu xù xì.
Chỉ có điều đội ngũ đón dâu này lại thiếu đi một số vật trang trí, cũng thiếu chút không khí vui mừng.
Rất nhiều người cảm thấy chán ghét hình thức, luôn cảm thấy bất kỳ "hình thức" nào cũng là một loại trói buộc.
Tỷ như bất kỳ hoạt động nào bắt đầu trước khi tiệc tối diễn ra, như lãnh đạo lên đài nói chuyện, vẫn luôn niệm bài mở đầu dài một nghìn từ. Trong lòng mọi người đã từng ân cần thăm hỏi cha mẹ tên này rất nhiều lần vì người đó nói quá nhiều.
Trong tiếng vỗ tay thưa thớt phía dưới.
Nhưng một số thời khắc, hình thức thực sự cần thiết, cũng có ý nghĩa hiện hữu riêng của nó.
Tỷ như.
Hôn lễ.
Hình thức rườm rà có thể khiến người ta cảm thấy trang trọng.
Nếu không sẽ biến thành tình cảnh như ngoài cổng thôn lúc này.
Trực tiếp như vậy.
Cứng ngắc như vậy.
Như đang chờ dắt con la mình vừa dùng tiền mua trở về nhà vậy.
Xe van lái tới.
Ông lão tài xế xuống xe, lão ta vẫn đeo kính mát, việc này gần như đã trở thành thói quen của lão ta, không phải vì cool ngầu, thực ra lão ta đã qua độ tuổi thích cool ngầu rồi.
Mắt của lão bị thương, lão đeo kính vì muốn che lấp vết thương đó.
Lão ta đi ra một mình, hai người khác ở lại trạm thu mua phế phẩm chờ đợi, đây là ước định đã trở thành quy củ, tất cả mọi người đã làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, chút tín nhiệm ấy vẫn phải có.
Một đám thôn dân chen chúc đi qua.
Đều đang thò đầu nhìn vào trong xe van.
Quan sát.
Một số đứa bé nghịch ngợm càng trực tiếp bò tới khu điều khiển, chui vào trong nhìn quanh.
Mọi người đều rất tò mò.
Rốt cuộc người vợ mới tới sẽ có bộ dáng thế nào.
Đồng thời.
Trong lòng bọn họ không khỏi bắt đầu ganh đua so sánh một hồi.
Trước kia Trương Tam Nhi đã dành ra bao nhiêu tiền để mua vợ, nợ hắn ta có trình độ học vấn như thế nào, lớn lên như thế nào.
Nhà Lý Tứ thì mua vợ với giá cả gì, lớn lên thế nào.
Người nào trắng.
Người nào đen.
Mông vểnh lên, thoạt nhìn có thể sinh con.
Ánh sáng của quang minh đã sớm tiến vào thôn này, không ít người trẻ tuổi còn cầm smart phone trong tay, nhưng mọi người lại theo bản năng vừa hưởng thụ tiện lợi do văn minh mang đến, vừa kiên trì vẻ thuần phác vẫn thuộc về mình.
Lấy tiền trước.
Sau đó mới giao hàng.
Đây cũng là quy củ.
Bọn buôn người chỉ đảm bảo có thể đưa thân thể khỏe mạnh tới nhà, tuổi tác không quá lớn, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Về phần mày thích hoàn phì yến sấu (1), hay mày thích thanh tú thông tuệ, xin lỗi, không bàn nữa.
(1) Hoàn phì yến sấu: ám chỉ vẻ đẹp của Dương Ngọc Hoàn thì có vẻ đẫy đà, trong khi Triệu Phi Yến lại được biết đến với thân hình nhẹ nhàng, uyển chuyển như chim yến.
Có một người phụ nữ để mày khiêng đặt lên giường gạch là đủ rồi, cần gì phải có lắm yêu cầu như thế?
Cho nên, chuyện này cũng tương đương với một hồi kịch rút thưởng.
Ở trong thành, rất nhiều gia đình lấy tiền gửi ngân hàng ba đời, chỉ đủ mua một căn nhà.
Ở nơi này, cũng không ít người lấy toàn bộ tích súc của nhà mình, thậm chí không tiếc vay tiền người thân họ hàng để mua một cô dâu.
Chẳng qua.
Đa số trường hợp thứ nhất mua nhà để lấy vợ.
Mà trường hợp sau thì là một bước đúng chỗ.
Hai cô bé bị lão tài xế kéo xuống.
Bị hai gia đình phân biệt lĩnh đi, người chung quanh nhìn khắp, không cố kỵ tới sự cầu xin và khóc rống của hai cô bé.
Tràng diện này bọn họ đã thấy nhiều rồi, cũng đã sớm lơ đễnh.
Làm xong những chuyện này, lão tài xế không định đi ngay, lão ta còn cần chờ trong thôn này một hồi, ăn cơm tối xong lại tới nơi hẹn của mối làm ăn tiếp theo.
Thực ra lão đã dự định về hưu, trong xe còn một đơn hàng, làm xong lão sẽ về hưu.
Nhưng lão ta không ngại đợi khi mình về hưu lại kéo mối quan hệ giúp người khác, hiển nhiên trong “mối làm ăn” này, lão ta sẽ kiếm chút chênh lệch giá.
Xe lái vào trong sân một gia đình.
Lão tài xế xuống xe, vào nhà kia uống rượu bàn chuyện giá cả.
Xe van đang khóa, có mấy đứa nhỏ hóng chuyện vây chung quanh xe van, bởi vì bọn họ phát hiện trong xe tải còn có một cô bé.
Một cô bé rất đáng yêu.
Mặc quần áo theo phong cách rất tây.
Vừa nhìn đã biết cô bé này không giống mấy nhóc nông thôn thường chơi đùa với bọn họ.
Vương Nhụy co rúc trong góc xe van.
Trên tay lái, điêu khắc Bồ Tát được đặt yên ở nơi này.
Tới giờ cơm trưa.
Mấy đứa bé vây quanh xe van bị người nhà mình kéo về nhà ăn cơm.
Bọn nhỏ ầm ĩ không muốn đi.
Không ngừng kêu nháo hô gọi muốn cha mẹ mình mua cô bé trong xe tải kia lại, giữ làm vợ mình.
Qua chừng nửa giờ.
Lão tài xế đã trở lại, lên xe, nhìn thoáng qua Vương Nhụy trong xe, cười cười.
Lão khởi động xe.
Rời khỏi thôn này.
Khi xe van vừa đi khỏi cổng thôn.
Bỗng nhiên Vương Nhụy như cảm ứng được gì đó.
Cô bé ngẩng đầu.
Nhìn về cửa xe phía sau.
Xa xa, phía trên cổng thôn.
Bao phủ một tầng mây đen thùi lùi.
Khiến người hít thở không thông.
- Sắp mưa rồi, khí trời trong núi chính là như vậy.
Lão lài xế châm một điếu thuốc, thảnh thơi lái xe.
Dọc theo đường núi, lão lái chừng hơn một giờ, thật ra bọn họ vẫn chưa rời khỏi phạm vi rừng núi, thậm chí bọn họ đang đi vào nơi càng sâu hơn.
Trong này, chỉ có tỉnh đạo phụ cận thỉnh thoảng lại xuất hiện một phiên chợ nhỏ, có thể nói là hẻo lánh rất.
Nhưng lái rồi lái, lái rồi lái, trên bá tử (1) phía trước xuất hiện một biệt thự nhỏ ba tầng.
(1) Bá tử: con đập ở nơi bằng phẳng trên núi hoặc đồi núi, phân bố chủ yếu ở lưu vực núi và chân đồi. Đập có địa hình bằng phẳng, máu mỡ, khí hậu ôn hòa.
Bá tử được trát xi măng chung quanh, có vẻ rất nề nếp, hơn nữa nếu nhìn từ phương diện trùng tu thiết kế, có thể thấy nó mang phong cách rất tây, có vẻ không ăn khớp với kiến trúc bọn họ đã thấy trên đường đến đây.
Xe van lái đến cửa.
Lão tài xế lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.
Sau khi đến nơi này, lão ta đã đổi sim điện thoại khác.
Lão ta không hiểu cái gì gọi là phản trinh sát, nhưng làm chuyện này đã nhiều năm như vậy vẫn không xảy ra sai sót gì, đương nhiên lão ta có kỹ năng và kinh nghiệm riêng của mình.
Rất nhanh.
Trong phòng có người đi ra.
Là hai người trung niên mặc quần áo màu đen.
Bọn họ mở cửa, ra hiệu cho lão tài xế đi vào.
Lão tài xế nhìn xuyên qua cửa sổ xe, cười cười với bọn họ, sau đó lái xe van vào. Sau khi dừng xe, lão ta chú ý đến trên cánh tay của hai người trung niên còn quấn lụa đen.
Trong lòng lão ta lộp bộp một chút.
Đã tới chậm?
Lão tài xế có chút ảo não.
Nếu lão ta tới chậm, người khác toi đời rồi, ý định dựa vào mối làm ăn này kiếm một khoản lớn sau đó nghỉ hưu sớm của lão ta coi như đi đời.
Sớm biết vậy lão ta đã không tới chỗ đám nhà quê kia.
Có chút bất đắc dĩ.
Nhưng lão ta vẫn xuống xe.
Một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác màu đen, trên cánh tay cũng quấn lụa đen đi tới.
- Mời đi theo tôi.
- Được.
Lão tài xế xoay người, ôm Vương Nhụy xuống trước, sau đó mới đi theo người phụ nữ vào phòng.
Đoán chừng lão suy nghĩ quá nhiều, tâm thần bất định.
Lão ta lại quên mất mang theo bùa hộ mệnh trong xe.
Đương nhiên, này cũng không phải chuyện to tát gì.
Thực ra lão không quá tin vào thứ này, sở dĩ lão ta vẫn luôn mang theo thứ đồ vật kia, đồng thời còn bỏ mỗi xe một cái, mỗi chỗ một chiếc, đều là thói quen mà thôi.
Cho tới bây giờ, lão ta vẫn không cho rằng cái đồ chơi nhỏ này thực sự hữu dụng.
Lên tầng ba, người phụ nữ gõ cửa, bên trong có người lên tiếng.
Người phụ nữ mở cửa, ra hiệu cho lão tài xế đi vào.
Lão tài xế do dự một chút, cuối cùng quyết định đặt Vương Nhụy trên ghế sofa ở phòng khách, bản thân mình đi vào trước.
Vương Nhụy lặng lẽ ngồi ở chỗ kia.
Cúi thấp đầu.
Im lặng không nói.
Cũng không nhìn chung quanh.
Người phụ nữ đứng ở cửa, chức trách của bà ta càng giống một thư ký hoặc quản gia. Lúc này, bà ta bắt đầu quan sát bé gái đáng yêu đang ngồi ở chỗ đó.
Trên mặt người phụ nữ không lộ ra biểu cảm gì.
Không có thương xót, cũng không có chút chập chờn nào.
Cho dù bà ta thấy bé gái ngồi ở chỗ kia, vai bé gái đang không ngừng co quắp, như đang khóc.
Vậy mà, bà ta không biết.
Bé gái đang cúi đầu.
Sắc mặt cô bé cũng giống với mình.
Đều.
Không chút biểu tình.
... ...
Lão tài xế đi vào phòng làm việc, bố cục nơi này khiến người ta cảm thấy rất quỷ dị. Trước khi nhận đơn hàng này, lão tài xế biết, trước đây gia đình này đã làm ăn ở bên ngoài. Chờ lớn tuổi, bọn họ mới lựa chọn xây biệt thự ở tại nơi này cho cả gia tộc ở, coi như là nơi dưỡng già.
Nói chung.
Hẳn là bọn họ có không ít tiền.
Cứ nhìn bảo vệ và sự phô trương ở nơi này.
Sẽ biết.
Hơn nữa, một số kẻ có tiền thường có đam mê khó hiểu và cổ quái, đây vốn không phải chuyện quái lạ gì.
Trên mặt thảm có một lão giả tóc hoa râm đang ngồi, ở bên cạnh lão ta lại có một quan tài nhỏ.
- Đã tới chậm rồi.
Ông lão tóc bạc mở miệng nói.
Lão tài xế đứng ở nơi đó, không biết nên nói gì cho phải.
Lão ta có thể nhìn thấy, trong quan tài có một bé trai đang nằm. Bé trai mặc âu phục màu đen tinh xảo, sắc mặt hồng nhuận, trông như vẫn còn sống.
- Người, đã mang đến?
- Ừm, đã mang đến. - Lão tài xế trả lời ngay.
Ông già tóc hoa râm gật đầu: - Ra ngoài lấy tiền đi, người, tôi vẫn muốn.
Nói xong.
Lão già tóc hoa râm liếc nhìn cháu trai nằm trong quan tài.
- Cũng không thể để cháu trai của tôi đi một mình được, từ nhỏ nó đã không cha không mẹ, trên đường hoàng tuyền không thể quá cô đơn, không phải sao?
Lão tài xế sửng sốt một chút.
Lão ta là kẻ buôn người.
Nhưng lão ta không phải đao phủ.
Tuy rằng trước đây đã có mấy mạng người chết trong tay lão ta, nhưng đa số đều là người mua đen ăn đen hoặc không tuân theo quy củ.
Nhưng sau khi nghe được lời của lão già tóc hoa râm này.
Trong lòng lão tài xế lập tức hiểu rõ điều gì.
Chẳng qua.
Lão ta không nói gì thêm.
Nghĩ đến người ta vẫn muốn hàng hóa như trước.
Lúc này đáy lòng của lão ta lại trấn định hẳn.
- Được, tốt.
- Xuống dưới tìm người phụ nữ kia lấy tiền đi.
Lão già tóc hoa râm phất phất tay.
Lão tài xế lập tức cúi đầu khom lưng, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Người phụ nữ trung niên đứng ở cửa nhìn thấy lão tài xế xuất hiện, gật đầu với lão ta, nói:
- Đi theo tôi.
- Được, được rồi.
Cuối cùng, lão tài xế nhìn thoáng qua Vương Nhụy đang ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách.
Hít sâu một hơi,
Đợi sau khi mình về hưu, cuộc sống của mình cũng sẽ bước sang một trang mới. Bôn ba hơn nửa đời người, rốt cục cũng có thể kết thúc, có thể an ổn sống qua ngày.
Chỉ là.
Khi hai người bọn họ chuẩn bị xuống cầu thang thì.
Cô bé vốn lẳng lặng ngồi ở chỗ đó.
Chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tóc rũ xuống.
Mặt không thay đổi, ánh mắt quét về phía đầu bậc thang.
Khóe miệng cô bé lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Cô bé dùng giọng nói lạnh như băng mở miệng nói:
- Cứ đi.
- Đơn giản.
- Như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận