Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 318: Ác ma, trở về! (2)

Ngày tháng như vậy quá mệt mỏi.
Hơn nữa cũng không thực tế.
Một chiếc xe buýt ngừng lại, có người xuống xe, nhưng người lên xe lại càng nhiều hơn. Nơi này là Phố Nam, là trung tâm thành phố, dòng người vốn nhiều, đặc biệt là hiện tại đang là giờ cao điểm tan ca kẹt xe, lại càng phải như vậy.
Lão già quay đầu lại, nhìn thoáng qua Châu Trạch, cười cười, cũng lên xe.
Châu Trạch cũng lên xe theo lão, nhét hai đồng tiền xu vào, sau đó đi vào trong. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm lão già, anh muốn biết rốt cuộc lần này, trong hồ lô của lão già bán thuốc gì đây.
Trên xe rất nhiều người, Châu Trạch đứng, cũng đứng như lão già này.
- Một đêm kia, là ta thua, vị kia bên trong cơ thể ngươi quá lợi hại. - Ông lão rất bình thản nói xong, dường như lão hoàn toàn là người lấy lên được, cũng thả xuống được.
- Nhưng... ngươi có lợi hại hơn nữa, cũng không giết chết ta được. - Ông lão nói. Trong lời nói ngược lại không có chút đắc ý nào, bình tĩnh giống như chỉ đang trần thuật một sự thật.
Không giống người.
Thực sự không giống là người.
Lão già thích giảng đạo lý lớn, thích lấy chứng đạo làm cớ cho mình, thích bất cứ chuyện gì cũng đặt mình ở nơi đạo đức cao.
Lúc này, vị trước mặt, và vị đã xuất hiện một tuần trước.
Căn bản như hai người.
- Rốt cuộc ngươi là thứ gì?
Châu Trạch không hỏi rốt cuộc lão là ai, mà hỏi lão là thứ gì.
Hiển nhiên, Châu Trạch cũng đã phát hiện một số dị thường, cứ như anh đã thấy rõ một vài thứ gì đó.
Ông lão.
Hình như không phải là người.
- Rốt cuộc ta là vật gì? - Ông lão đưa tay chỉ bản thân mình: - Ta là thứ mặc dù đã chết, nhưng vẫn còn tiếp tục tồn tại.
- Sự xuất hiện của ta là một lần ngẫu nhiên, ngẫu nhiên đến mức chính ta cũng quên mất mình đã xuất hiện thế nào.
- Kết thúc của ta… rất nhiều lần, kể cả lần trước kết thúc trong tay ngươi. Sau rất nhiều lần, ta cũng quên mất rốt cuộc lần nào mới thật sự là kết thúc.
- Không phải ta khoe khoang, cũng không có gì để khoe khoang, ngay cả chính bản thân ta cũng cảm thấy mệt mỏi. Nhưng mỗi lần sau khi chết, ta đều có thể trở về, hơn nữa sớm muộn gì cũng sẽ trở về.
- Đương nhiên.
- Có thể sau một lần trở về, ta không phải là ta của hiện tại.
Xe buýt đã ngừng ở trạm kế tiếp, lại có một nhóm người lên xe.
Một bà già tuổi sáu mươi tuổi lên xe, đi vào trong, đứng lại ở trước mặt Châu Trạch.
Ô tô bắt đầu tiếp tục khởi động, thùng xe bắt đầu lay động.
- Cô tránh ra, để cho tôi ngồi một chút, tôi tê chân muốn chết.
Bà già đứng trước mặt Châu Trạch chỉ cô gái trước mặt, nói.
Dường như cô gái đã nghe được, nhưng cô ấy vẫn từ từ nhắm hai mắt lại như trước. Khi bà già đi qua, cô ấy cũng vẫn từ từ nhắm hai mắt, cô ấy không muốn nhường chỗ ngồi. Thế nhưng cô ấy lại cảm thấy nếu không nhường chỗ ngồi cho người già thật không tốt, vì thế cô ấy lại giả như bản thân mình không phát hiện ra.
Bên cạnh cô gái có một túi nhựa, bên trong hẳn quần áo lao động của nhân viên mậu dịch siêu thị phụ cận, hẳn là cô ấy đứng nguyên một ngày mới vừa tan tầm về nhà, cũng rất mệt mỏi.
- Này, tôi đang nói với cô đấy?
Bà già đưa tay giật tóc của cô gái.
Cô gái mở mắt ra, có chút ù ù cạc cạc, dường như cô ấy không ngờ tới bà già sẽ trực tiếp như vậy.
- Cô có hiểu cái gì là lễ phép không?
- Có hiểu thế nào là kính già yêu trẻ không?
- Tuổi tôi đã cao tới mức nào rồi, cũng đã tới tận chỗ cô rồi, cô còn giả bộ ngủ, giả bộ không nhìn thấy, hay lắm sao?
- Một người chưa già như cô.
- Chẳng lẽ khi còn bé, người trong nhà cô không dạy đạo lý làm người cho cô sao?
Mặt của cô gái thoáng nghẹn đến đỏ bừng, nhưng cô ấy vẫn đứng dậy, đi ra, nhường vị trí.
Bà già hệt như một con gà trống đã chiến thắng, nghễnh đầu ngồi xuống, bắt đầu xoa nắn bắp chân của mình, nhưng miệng của bà ta vẫn không bỏ:
- Tôi đây sẽ giáo dục cô cha mẹ của cô, dạy cô cách phải làm người như thế nào.
- Cô còn chưa kết hôn đúng không? Vừa lúc tôi đây cũng có thể giúp nhà chồng tương lai của cô dạy dỗ cô.
- Người tuổi trẻ bây giờ ấy à.
- Từng người từng người đều không biết cái gì gọi là lễ phép, cũng không hiểu cái gì gọi là kính già yêu trẻ. Xã hội này cứ tiếp tục như vậy sao được chứ...
Trên xe không ít người đưa mắt quét tới, cô gái đang đứng bên cạnh mặt đã đỏ bừng.
Chờ khi xe đến trạm kế tiếp, cô gái xuống xe như chạy trốn, viền mắt cô ấy đã phiếm hồng, hiển nhiên cô ấy vẫn đang khắc chế xung động muốn khóc của bản thân mình.
- A.
Thấy cô gái xuống xe, dường như bà già còn chưa đã nghiền, có một loại cảm giác rất thất vọng.
Xe buýt lần thứ hai khởi động.
Châu Trạch chợt phát hiện không thấy ông lão đâu nữa, lão ta đã đi nơi nào rồi?
Châu Trạch phát thề, vừa rồi thực ra anh vẫn còn đang ngó chừng lão già ấy, nhưng người kia lại như chợt biến mất trong phút chốc vậy.
Lão còn chưa nói hết lời.
Lừa gạt mình lên xe buýt xong lại thôi?
Không đầu không đuôi.
Rốt cục anh muốn nói cái gì?
- Này.
Giọng nói của lão già lại vang lên.
Châu Trạch theo tiếng nhìn sang, phát hiện là bà già kia phát ra.
Lúc này.
Bà già quay sang, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.
Mà mái tóc lưa thưa của bà ta cũng bay ra.
Cái gáy bà ta lộ ra gương mặt đầy nếp nhăn của lão già.
Ông lão đang cười.
Lộ ra một hàm răng vàng.
Lão cười đến rất vui vẻ.
Cười đến rất thoải mái.
Đồng thời nói:
- Hiện tại ta đã hiểu được,
- Vì sao ta đã chết đi nhưng lại còn chưa chết?
- Năm 2002, trận tuyết đầu tiên.
- So với trước đây, năm nay nó tới trễ hơn một chút.
- Chiếc xe hai chiều đậu bên tầng tám... ...
Đường phố ngoài xe, không biết nhà ai đang mở bài hát đao lang này.
Đồng thời.
Châu Trạch nhìn thấy ngoài cửa sổ xe.
Lại có thể bắt đầu có tuyết rơi xuống.
Ven đường.
Không ngờ thực sự có tuyết trắng mênh mang.
Hôm nay là ngày 27 tháng 6, đang giữa mùa hè.
Tuyết rơi.
Xe lại đến trạm, ngừng lại.
Bỗng nhiên ông lão xuất hiện ở trên lề đường ngoài xe. Hai tay lão ta đút trong túi áo xanh, giày bộ đội giẫm vào tuyết đọng, thân thể lão ta hơi run. Lão ta há mồm ngậm miệng, không ngừng thở ra khí trắng.
Trước khi cửa xe đóng lại, Châu Trạch nhảy xuống xe, điều này khiến tài xế xe buýt sợ đến mức mắng to vài tiếng "muốn chết à!"
Phù... ...
Lạnh lẽo.
Quả thật rất lạnh lẽo.
Rõ ràng là giữa mùa hè.
Bỗng nhiên lại thành mùa đông.
Chẳng qua, Châu Trạch xiêm y đơn bạc lại không cảm thấy quá khó có thể tiếp nhận. Anh là người đàn ông cần ôm nữ cương thi ngủ mỗi ngày, thậm chí trước đây anh còn từng ngủ trong tủ đông.
- Người trẻ tuổi, dễ nóng giận, thật tốt.
Ông lão đánh giá Châu Trạch, rất hâm mộ nói.
- Đây là có chuyện gì? - Châu Trạch hỏi.
- Giả dối, đều là giả. - Ông lão đưa tay đón hoa tuyết, tiếp tục nói: - Một màn ảo thuật rất đơn giản, cậu không muốn tỉnh lại, muốn tiếp tục xem, tôi cũng để cho cậu tiếp tục xem xem.
- Đã nhiều năm như vậy.
- Tôi cũng muốn tìm một người trò chuyện với tôi.
- Cậu giết tôi.
- Có tư cách tâm sự với tôi.
- Thế nào? Tiếp tục đi một chút nữa chứ?
- Nếu như cậu không muốn đi, hoàn cảnh đơn giản này cũng không trói buộc cậu được.
Ông lão nói xong, tự nhiên quay đầu bước về phía trước.
Lão ta nói đúng.
Đây là ảo cảnh đơn giản tới không thể đơn giản hơn.
Tuyết này rất gượng gạo, so với “một mảnh không tiếng động” vô cùng khủng bố trong sách Âm Dương, tình cảnh này có vẻ vô cùng đơn giản và thô ráp.
Nhưng cũng như những gì ông lão đã nói.
Một bức tranh do học sinh vẽ cũng có giá trị cao thấp của nó. Giá trị của nó không hẳn được quyết định hoàn toàn bởi chất lượng của bức tranh này, còn được quyết định bởi địa vị của thứ mà nó phụ thân vào.
Ảo cảnh này không trói buộc được Châu Trạch, nhưng Châu Trạch chỉ quay đầu, đón hoa tuyết, tiếp tục đi lên phía trước với lão già.
Anh muốn nhìn, anh muốn xem.
Cái người ngay cả vị trong cơ thể mình kia cũng không có biện pháp hoàn toàn giết chết.
Cái người sau khi bị giết chết còn dám chủ động tới cửa nói chuyện trời đất.
Bộ mặt thật sự của lão ta.
Đến tột cùng là cái gì!
Tuy rằng trong lòng Châu Trạch.
Thật ra cũng đã có đáp án, nhưng anh vẫn cần xác minh cẩn thận hơn.
Dường như lão già này đang mở lòng với anh, Châu Trạch sẽ không cự người ngoài ngàn dặm.
Tuyết càng lúc càng nhiều.
Sau khi ông lão đi một đoạn đường, dường như không đi nổi nữa, ngồi chồm hổm bên đường. Lão ta rút ra một tẩu thuốc, mân mê lá thuốc, sau đó "chắp chắp" mà hút.
Thấy Châu Trạch đứng bên cạnh, lão ta còn đưa đầu kia của tẩu thuốc về phía Châu Trạch, ra hiệu hỏi Châu Trạch có muốn hút hay không, đừng khách khí.
Châu Trạch cũng ngồi chồm hổm xuống, lấy thuốc lá của mình ra, châm thuốc.
Một già một trẻ.
Cứ ngồi xổm bên lề đường.
Mặc cho bông tuyết bay xuống trên đầu, trên vai, trên mặt bọn họ.
Lặng lẽ hút thuốc.
Ông lão im lặng không nói, Châu Trạch cũng không nói chuyện.
Nhưng thứ nên tới.
Luôn luôn phải tới.
- Tôi rất muốn chết, thực sự. - Ông lão khạc ra một cục đờm đặc, phun trên mặt đất, sau đó lại liên tục ho khan vài tiếng: - Tôi mệt mỏi, thực sự mệt mỏi.
Ông lão liên tục nói hai chữ "thực sự", để lộ ra một loại bất đắc dĩ.
Tôi rất muốn chết, nhưng không chết được.
Loại bất đắc dĩ này.
Ở trong mắt của đa số người, thật sự là một loại đứng nói không đau eo, ao ước biết bao mà không được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận