Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1256: Người vợ gần như đã bị quên lãng (3)

Về phần chuyện này, nếu nói có một kẻ cố ý ăn cắp tinh dịch của anh, sau đó đông lạnh giữ tươi, cố ý để lại gài tang vật ở hiện trường vụ án với anh…
Chuyện này căn bản là không thể nào xảy ra được.
Từ khi trọng sinh tới nay.
Cuộc sống cá nhân của ông chủ Châu tuyệt đối vô cùng sạch sẽ.
Chưa bao giờ đi tìm phụ nữ ở bên ngoài, đương nhiên không thể nào để sót ở bên ngoài được.
Một lát sau.
Đội phó lại quay trở về.
Nói:
- Từ tiên sinh, căn cứ theo quy định và nguyên tắc của chúng tôi, chúng tôi đã thông báo cho thân nhân của ngài, các người ký tên xong là có thể rời đi trước, nhưng vì nguyên nhân đặc biệt, cho nên trong khoảng thời gian này, tốt nhất là ngài không nên rời khỏi Thông Thành, để tiền hành phối hợp điều tra với chúng tôi…
- Thân nhân?
- Đúng vậy, là vợ của ngài.
- Tôi chưa kết hôn nha.
- Sao chứ? Nhưng trong hồ sơ liên quan tới ngài ở trong tay chúng tôi viết là ngài đã kết hôn, hơn nữa vợ của ngài đang trên đường đến đây.
- Làm sao có thể được chứ, tôi đã kết hôn hay chưa, sao tôi có thể không...
Lời của ông chủ Châu kẹt lại.
Đúng vậy.
Quả thật là anh đã kết hôn, quả thật là anh có một người vợ hợp pháp, lúc trước nói muốn ly dị, nhưng bởi vì còn chưa nhận được đơn thỏa thuận ly hôn, cho nên, trên ý nghĩa, vẫn chưa thực sự ly hôn.
Đội phó hơi nghi ngờ mà nhìn Châu Trạch một chút, chính anh ta cũng cảm thấy hình như nói về đề tài này thì có chút kỳ lạ, nhưng vẫn nói:
- Ngài không nhớ là mình đã kết hôn hay chưa?
Châu Trạch đưa tay sờ lên trên trán của mình một cái.
Cười khổ một tiếng.
Nói:
- Thành thật mà nói, nếu không phải là anh nhắc nhở, tôi còn thực sự đã hoàn toàn quên…
Dưới tình cảnh này, gặp vợ của mình, dường như sẽ có một chút lúng túng, cũng may ông chủ Châu vẫn luôn da mặt dày, hơn nữa chuyện này đúng thực là không có liên quan gì tới anh, ngay cả Tiểu Lữ cũng đang thay anh giải thích với bác sĩ Lâm ở bên kia, giống như là đang sợ sẽ vì chuyện này mà phá hỏng quan hệ gia đình trong nhà anh vậy.
Bác sĩ Lâm chẳng qua chỉ duy trì nụ cười lịch sự kín đáo.
Bình tĩnh đáp lời:
- Tôi tin tưởng anh ấy.
Ký tên, làm xong thủ tục, lại bị dặn dò dạo gần đây không nên rời khỏi Thông Thành một lần nữa, ông chủ Châu lập tức đi cùng thang máy với bác sĩ Lâm, cùng nhau rời khỏi tiểu khu.
Đi ra ngoài, gió đêm thổi qua một trận, người cũng thoải mái tỉnh táo hơn rất nhiều, ông chủ Châu châm điếu thuốc, nói:
- Tối như thế này còn làm phiền cô đi ra giày vò một chuyến, thật ngại quá, cô đi về trước đi, nghỉ ngơi sớm một chút.
Về phần chuyện giấy thỏa thuận ly hôn.
Ông chủ Châu cũng không sát phong cảnh mà đi nhắc lại vào lúc này.
- Anh không lái xe tới đúng không, tôi đưa anh về.
- Không cần, tôi đón xe đi.
- Khách khí đến như vậy sao?
- Được rồi.
Châu Trạch lên xe của bác sĩ Lâm, hơi ngả người lên ghế dựa bằng da thật, cảm thán:
- Lại đổi xe à?
Có lúc, Châu Trạch cũng nghĩ tới, nếu như chỉ là trọng sinh đơn thuần, trọng sinh thành một người bình thường, không có chuyện của em vợ lúc đó, cũng không có chuyện quỷ sai kia, chẳng qua là chỉ trọng sinh giống như trong những tiểu thuyết trọng sinh trong sách của mình, dường như, cuộc sống này cũng trôi qua thật thoải mái.
Ở rể thì cứ ở rể thôi chứ sao.
Nhà cha vợ có tiền, hơn nữa vợ hiền xinh đẹp.
Chậc chậc.
Chậc chậc.
Trong thực tế, rất nhiều người đều sẽ xem thường những người đàn ông ăn cơm mềm* kia, chuyện này thì cùng tính chất với kiểu rất nhiều người hận tham quan, hận tại sao lại không phải là chính mình chứ.
(*ý chỉ đàn ông ăn bám phụ nữ)
Nhưng cuộc sống cũng không có thứ gọi là “nếu như” này, đoạn thời gian đó, những chuyện ngoài ý muốn phát sinh liên tục đã hoàn toàn thay đổi quá trình này, hơn nữa sau đó, chính mình lại bị cuốn vào xoáy nước đáng sợ mang tên “Ai bị cắm sừng, ai bị ai cắm sừng”, chết trong tuyệt vọng.
Nghiêng đầu.
Ông chủ Châu nhìn bác sĩ Lâm đang lái xe.
Sau đó, một cách tự nhiên, ánh mắt bắt đầu dời xuống dưới.
Ồ.
Quần jean đáng chết!
Khóe miệng bác sĩ Lâm xuất hiện một độ cong rất nhỏ.
Lúc xe đi ngang qua trước một quầy hàng trong chợ đêm, bác sĩ Lâm hỏi:
- Có muốn ăn khuya không?
- Được.
Tấp xe vào, dừng xe, hai người đi vào trong một quán bán đồ ăn nhỏ.
Châu Trạch muốn một phần bún gạo nồi đất, bác sĩ Lâm thì gọi một tô hoành thánh.
Hai người ngồi mặt đối mặt, ngược lại không có ai chơi điện thoại di động, lại cũng không nói chuyện tán gẫu, thỉnh thoảng mắt đối mắt, lại không có chút gợn sóng nào mà dời mắt đi.
Chờ sau khi đồ ăn được bưng lên.
Hai người đều cầm đũa lên, ăn rất nghiêm túc.
Sau khi ăn được một nửa, bác sĩ Lâm mở mới đầu phá vỡ bầu không khí này, hỏi:
- Không có việc gì chứ?
- Không sao cả.
- Ừm.
- Em thì sao, dạo này sao rồi?
- Rất tốt.
- Ừm.
Đối thoại ngắn gọn, thành công đẩy sự lúng túng ban đầu trở thành lúng túng hơn.
- Vẫn coi là bạn bè chứ. - Bác sĩ Lâm cầm cái muỗng uống một hớp canh cười nói.
- Ừ, được.
Ăn xong rồi, đi ra khỏi tiệm, hai người lại lần nữa lên xe.
Bác sĩ Lâm chạy xe, nơi này cách tiệm sách còn một quãng đường mười mấy phút.
Ông chủ Châu ngồi ở vị trí phó lái, châm một điếu thuốc, sau đó nghiêng đầu nhìn phản ứng của bác sĩ Lâm một chút, thấy cô không cau mày hay lộ ra vẻ không thích, cứ tiếp tục hút.
Xe ngừng lại ở trước đèn giao thông.
Châu Trạch duỗi tay gẫy tàn thuốc ra ngoài.
Bỗng nhiên hỏi:
- Đúng rồi, cho hỏi thăm một việc.
- Anh cứ hỏi đi.
- Liên quan tới Từ Nhạc.
Bác sĩ Lâm hít sâu một hơi, cười cười, nois:
- Được.
- Từ Nhạc, lúc trước có từng làm qua mấy chuyện tương tự như quyên tặng hay đông lạnh tinh trùng gì đó không?
Bác sĩ Lâm trầm mặc.
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh.
Xe vẫn là không di chuyển.
Cũng may con đường này buổi tối rất vắng vẻ, cũng không có xe ở sau thúc giục.
Một lúc sau.
Bác sĩ Lâm hơi kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía Châu Trạch:
- Có.
...
Xe không chạy về hướng tiệm sách, mà là quay đầu, sau hai mươi phút, xe lái vào bãi đậu xe trực thuộc bệnh viện.
Xuống xe.
Châu Trạch ngẩng đầu.
Nhìn lên tòa nhà bệnh viện ở trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận