Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 594: Vớ đen

- Này… phụ huynh em Châu Nhuận Phát…
- Mời anh tới đây một chút, còn hai văn kiện cần anh ký tên.
- ... ... - Châu Trạch.
Đi qua,
Ký tên.
Chủ nhiệm lớp là nữ giáo viên trẻ tuổi, cô ấy cố ý hỏi vì sao đứa bé họ "Châu", kết quả cha lại họ "Từ".
Châu Trạch đáp một câu: - Con trai mang họ mẹ.
Nữ giáo viên có chút đồng tình gật đầu.
Còn nhiệt tình kéo Châu Trạch vào nhóm Wechat "nhóm phụ huynh lớp 2.2".
Châu Trạch cảm thấy hoảng hốt.
Cảm giác quỷ dị: mình cũng đã có nhóm Wechat dành cho hội phụ huynh lan tràn trong lòng.
Một loạt quy trình kết thúc.
Trở về, khi đi qua cửa phòng học.
Đang là lúc nghỉ giữa giờ.
Đám nhóc chơi đùa ở bên ngoài.
Châu Trạch nhìn thấy tên nhóc nhà mình đang ngồi ở chỗ kia, đang nhìn Vương Nhụy tới xuất thần.
Đa tình tự cổ không dư hận.
Vương Nhụy đang ăn lòng đỏ trứng gà, ăn một miếng lại cầm giấy lau lau một chút, cô bé phát hiện nam bạn học mới tới vẫn nhìn cô ấy, khiến cô ấy phải rất cẩn trọng khi ăn.
Sau một lát.
Vương Nhụy chủ động đi tới, đặt một lòng đỏ trứng gà trên bàn bé trai.
- Mời cậu ăn.
Bé trai sửng sốt một chút, gật đầu, cuối cùng thật sự cầm lên.
Châu Trạch đứng bên cửa sổ, hô lên với người trong: "Này, Nhuận Phát... ...
Bé trai nghiêng đầu nhìn Châu Trạch.
- Học tập cho giỏi.
Nói xong.
Châu Trạch đã rời đi, bởi vì nếu nói thêm, ông chủ Châu thật không biết phải nói như thế nào.
Nếu Vương Kha biết trong đống rau cải trắng bảo bối nhà anh ta có một đầu heo mấy trăm năm chực chờ.
Không biết anh ta sẽ có phản ứng gì.
Khi lên xe lại, phát hiện đã gần trưa rồi.
Trên đường lái xe trở về, trước khi tới cầu vượt, vừa lúc Châu Trạch đi qua bệnh viện tư nhân của bác sĩ Lâm.
Suy nghĩ một chút những lời cô em vợ đã nói tối qua.
Châu Trạch do dự một chút.
Đi tới ngay ngã ba, anh quyết định quẹo trái lái xe vào bệnh viện.
Mua hai giỏ trái cây và một hộp sữa, Châu Trạch mang quà tới khu nội trú.
Tới quầy lễ tân hỏi thăm, Châu Trạch biết được phòng bệnh của cha vợ.
Đi thang máy lên, đến tầng trệt sau đó đi tới trước cửa phòng bệnh.
Bệnh viện tư nhân là nơi lấy lợi nhuận làm tiêu chí, cho nên trong tầng lầu có rất ít phòng bệnh, đều là phòng đơn, đương nhiên, giá cả cũng cao vô cùng, người có thể ở nơi này đều là không phú cũng quý.
Ừm, cha vợ mình đương nhiên phải tới bệnh viện nhà mình, nhất định là ở đây.
Nghĩ một hồi.
Châu Trạch quyết định đẩy cửa phòng bệnh ra.
Cha vợ đang ngủ, trên tay đang được truyền dịch, trên giường của người nhà bên cạnh có đặt một chiếc áo len đã được đan một nửa, hẳn là mẹ vợ ở đây chăm sóc cha vợ, chỉ có điều hiện tại mẹ vợ không có ở đây.
Châu Trạch không mở miệng nói chuyện, đặt giỏ trái cây và sữa xuống sau đó liền đi ra ngoài.
Tiếp nữa, anh không chút do dự một đường đi thang máy xuống tới, đi trở về bãi đỗ xe tìm xe mình.
Vừa mới chuẩn bị chạy xe rời khỏi, di động đã đổ chuông, là điện thoại của bác sĩ Lâm.
- Alo.
- Này, anh đã đến rồi đúng không?
- Không.
- Mới vừa rồi em nhận được điện thoại của mẹ em, nói không biết ai tới thăm bệnh mà chỉ đặt đồ ở đó, người thì không thấy đâu.
- Thật không phải anh.
- Ah, được, hẳn chỉ là hiểu lầm.
- Ừm.
Cúp điện thoại.
Châu Trạch duỗi lưng, lái xe ra khỏi bãi gửi xe.
Thành thật mà nói, anh không biết vì sao mình lại tới nơi này nhìn xem, cũng không hiểu tại sao mình lại mua một giỏ trái cây đi lên.
Thật ra, sau khi vào bệnh viện trong lòng anh đã có chút hối hận.
Con người vẫn luôn ích kỷ, lợi ích nhất thường giữ lại cho mình, trách nhiệm lại không muốn gánh, cuộc sống như vậy thật sự rất thoải mái.
Châu Trạch cảm thấy mỗi ngày mình nằm trên ghế sofa nhìn đám người không ngừng vội vã đi qua đi lại.
Thật là một sự hưởng thụ.
Anh không muốn biến mình thành một thành viên trong đám vội vã kia, cho dù là vì cái gọi là sự nghiệp hay cái gọi là tình cảm.
Mới vừa lái xe ra cửa bệnh viện, di động lại đổ chuông, vẫn là điện thoại của bác sĩ Lâm.
- Alo.
- Thật không phải là anh.
- Không phải, em muốn nhờ anh giúp một việc.
- Ừm, em nói đi.
- Chiều nay cha em phải làm giải phẫu, em hy vọng anh có thể tới tham gia, A Trạch, giúp em một chút.
- Em biết sở trường của anh là thế nào.
Phẫu thuật tim, ông chủ Châu không am hiểu, Châu Trạch cũng tin tưởng, chắc chắn nhà họ Lâm đã mời chuyên gia y học phương diện này tới làm bác sĩ phẫu thuật chính, đặc biệt chủ trì lần phẫu thuật này.
Cha bác sĩ Lâm đã làm viện trưởng nửa đời, cũng có mặt mũi ấy.
- Anh ở đây, em có thể an tâm một chút.
Giọng nói của bác sĩ Lâm hơi nhỏ, như một cô bé đang yêu cầu gia đình mình mua cho mình một chiếc váy xa xỉ vượt quá khả năng cho phép.
Đối thoại im lặng hơn mười giây.
Cuối cùng.
- Được rồi.
Cứ như vậy.
Châu Trạch mới vừa lái xe ra ngoài lại lái xe trở lại.
Bảo vệ bãi đậu xe còn cố ý đưa mắt nhìn Châu Trạch nhiều thêm vài lần.
Chờ lúc lại đến, bác sĩ Lâm đã đứng chờ ở cửa thang máy.
Áo blu trắng, vớ đen, nghiêm túc lại không mất quyến rũ.
Khi nhìn thấy Châu Trạch, bác sĩ Lâm đi về phía trước hai bước, nói khẽ:
- Em muốn ôm anh.
Châu Trạch không cự tuyệt.
Sau đó anh bị ôm, nhưng cũng chỉ là lướt qua liền thôi.
- Anh tới phòng làm việc chờ em một chút, giải phẫu sẽ bắt đầu vào một giờ chiều, cũng sắp rồi. À đúng, hiện tại anh muốn ăn gì không? Em đi chuẩn bị.
- Tùy tiện đi.
- Ừm, tốt.
Châu Trạch đi vào phòng làm việc của bác sĩ Lâm, trước đây anh đã tới phòng làm việc này, bác sĩ Lâm còn từng mời anh, để anh tiếp tục làm bác sĩ ở đây.
Nhưng Châu Trạch vẫn cự tuyệt.
Ngồi vào ghế sau bàn làm việc của bác sĩ Lâm.
Một tiểu hộ sĩ bưng cà phê tới, đặt cà phê trên bàn công tác, cái gì cũng không nói đã rời đi.
Châu Trạch bưng cà phê lên.
Uống một ngụm.
A.
Giống với vị cà phê ở nhà mình.
Ngồi trên ghế, chán đến chết, Châu Trạch bắt đầu đánh giá bốn phía.
Đây là phòng làm việc không sai, nhưng bên trong còn có một gian phòng, như phòng khách sạn, khi bệnh viện quá bận rộn, bác sĩ Lâm sẽ ở lại đây.
Đúng rồi.
Bỗng nhiên Châu Trạch nhớ lại lần trước khi mình tới đây thì.
Vừa lúc nhìn thấy bác sĩ Lâm đứng phía sau bàn làm việc đổi tất chân.
Châu Trạch cúi người, đưa tay mở ngăn kéo dưới cùng của bàn công tác, vừa kéo ra, bên trong đã xuất hiện vài cặp tất chân chưa sử dụng.
- Thật lười...
Châu Trạch cảm khái.
Nghiêng người qua phải, kéo ngăn kéo bên phải ra.
Ừm!
Bên trong có một cặp vớ đen đã qua sử dụng.
- Quá lười...
Châu Trạch đưa tay nắm tất chân trong tay.
Chính anh vốn có bệnh thích sạch sẽ.
Lúc này lại không có bất kỳ cảm giác khó chịu gì.
Hẳn là mới được thay hai ngày này, còn chưa được xử lý.
Cũng may.
Ông chủ Châu không thể làm được hành vi đưa tất chân tới bên mũi ngửi một hơi, đương nhiên, anh cũng sợ bên ngoài cánh cửa phòng làm việc đang mở toang kia, sẽ có người đột nhiên chạy tới.
- Đây là cơm em lấy từ căn tin.
Quả nhiên, bác sĩ Lâm bưng hai hộp cơm đi đến, mặt đối mặt ngồi cùng một chỗ với Châu Trạch, chuẩn bị ăn cơm.
Cô ấy còn mang theo hai chai nước uống, mở một bình ra giúp Châu Trạch, có chút bận tâm hỏi:
- Hiện tại anh còn có thể ăn đồ ăn không?
- Không thành vấn đề.
Hai người mặt đối mặt ngồi ăn cơm, không có lời dỗ ngon dỗ ngọt gì, cũng không có hành vi anh đút em há, chỉ là một bữa cơm rất bình tĩnh.
- Chờ khi chuẩn bị bắt đầu giải phẫu lại gọi anh, anh đi vào chung với em.
- Được.
Bác sĩ Lâm thu dọn hộp cơm đặt trong thùng rác, sau đó cười cười với Châu Trạch, nói: - Bên trong là giường em thường ngủ sau khi làm việc, anh có thể vào trong nghỉ ngơi một hồi.
- Ừm, đúng rồi, có chuyện anh muốn nói với em.
- Chuyện gì?
- Chờ sau khi kết thúc giải phẫu, em lại tổ chức chữa bệnh từ thiện một hai ngày đi, tiêu ít tiền, làm chút chuyện.
Còn ba chữ Châu Trạch chưa nói.
Đó chính là "tích chút đức".
- Được.
Bác sĩ Lâm đi rồi, cuộc giải phẫu của cha cô ấy sẽ bắt đầu ngay, cô ấy có rất nhiều cần phải xử lý, mà câu nói cuối cùng của Châu Trạch kia khiến cô ấy cảm thấy có chút an tâm.
Cô ấy biết thân phận đại khái của Châu Trạch, nếu như anh đồng ý giúp đỡ, hẳn việc giải phẫu của cha sẽ không gặp vấn đề quá lớn.
Nhưng đột nhiên bác sĩ Lâm cảm thấy bản thân mình rất không biết xấu hổ, rõ ràng người ta đã bày ra thái độ lạnh lùng để xử lý quan hệ của hai người, bản thân mình còn không nhịn được cố ý nhích lại gần.
Lần này.
Lại vì chuyện cha mình mà cầu anh.
Cô ấy thầm nghĩ làm chút gì đó giúp anh, tỷ như chuyện phòng thuốc, cô ấy không muốn nhận được hồi báo gì, cũng không nghĩ tới chuyện ép lấy lợi ích gì từ mối quan hệ sắp nát của cả hai.
Nhưng đây là cha mình.
Cô ấy không có biện pháp nào, cô ấy cũng rất khó xử.
Châu Trạch lặng lẽ sờ sờ chiếc bút máy trên bàn làm việc.
Nghĩ tới chuyện khi giải phẫu bản thân mình đứng bên cạnh.
Nếu như giải phẫu có vấn đề gì.
Linh hồn của cha vợ mình bay ra.
Vậy mình nên đưa cha vợ trở về hay coi linh hồn ấy như trái bóng, bóp một cái?
Ha ha.
Rất thú vị, ông lão kia.
Thân thể khẽ dựa về phía sau.
Hai chân gác lên bàn công tác.
Ánh mắt Châu Trạch theo bản năng nhìn về phía hai ngăn kéo kia.
Sau đó lắc đầu.
Bản thân mình bị sao vậy.
Vì sao mình có thể bỉ ổi như vậy.
Còn có.
Sao lại không biết nhục thế?
Châm điếu thuốc, không kiêng kỵ nơi đây là phòng làm việc phụ nữ, Châu Trạch lại lấy di động ra.
"Nhóm phụ huynh" mới thêm lúc trước, hiện tại đã lên "999+".
Đám gia trưởng này không đi làm sao? Cả ngày đánh rắm trong nhóm?
Châu Trạch mở nhóm ra, không ngờ tên của mình đã được đổi thành "cha của Châu Nhuận Phát".
Điều này khiến Châu Trạch dở khóc dở cười một trận.
Cha Trần Tiểu Miêu: - Gần đây cô Chu quá khổ cực, ngay cả quốc khánh mà cô Chu cũng không ra ngoài chơi, dành thời gian dạy bù cho con chúng ta, thật quá cực khổ.
Mẹ Tôn Nhất Long: - Đúng vậy, cô Chu thật khổ cực, đều vì tốt cho con của chúng tôi.
Cha Triệu Vĩ: - Đúng, chúng ta thương lượng xem nên mua quà gì tặng cho cô Chu đi.
Mẹ Vương Cường: - Ừm, đám gia trưởng chúng ta cùng góp tiền, đây là chút lòng thành của chúng ta dành cho cô Chu.
Cha Lưu Minh Minh: - Tôi đồng ý, nhưng chúng ta mua gì đây?
Cha Tiết Đức Khải: - Hỏi cô Chu xem cô ấy thiếu gì đi, sau đó đám gia trưởng chúng ta sẽ cùng nhau kiếm tiền mua cho cô Chu, dù nó đắt hay rẻ, đây cũng là chút thành ý của chúng ta, so với sự khổ cực của cô Chu, những thứ này không đáng nhắc tới.
Cha Triệu Vĩ: - Đúng, không đáng nhắc tới.
Cha Châu Nhuận Phát: - Tôi thấy cô Chu còn trẻ như vậy, hẳn còn chưa mua nhà đúng không?
- Hay chúng ta cùng nhau kiếm tiền mua một căn hộ cho cô Chu đi!
Nhóm.
Tĩnh mịch...
Bạn cần đăng nhập để bình luận