Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1764: Truy tìm nguồn gốc (trung) (1)

Dần dần.
Bóng dáng của một người thiếu niên mặc áo tơi xuất hiện.
Thiếu niên với gương mặt bình tĩnh, nhưng trên trán, lại lộ ra một vẻ thâm trầm ai oán.
Cậu ta nhìn Châu Trạch.
Hơi khom người chắp tay.
Nói:
- Có phải là ngài đã sớm quên mất tôi rồi hay không.
Thật đúng là, quên mất cậu rồi.
- Nơi đó rất được nha.
Ông chủ Châu nói như vậy.
Thiếu niên này, là hồ yêu mà trước đó anh đã lấy được từ trong sòng bạc của vị bà bà kia, bởi vì muốn ngắm nhìn biển khơi thực sự một chút, cho nên mới vào trong nhẫn của Châu Trạch.
Nhưng sau khi tiến vào.
Không còn sau đó nữa.
Có thể nói, vị trước mắt này, là một thiếu niên theo đuổi giấc mơ, bị ông chủ Châu dùng một câu:
Mời nói ra giấc mơ của cậu!
Mà lừa gạt về nhà.
Sự thật lại lần nữa chứng minh, loại chuyện như thế này, lúc tìm việc lãnh đạo vẫn luôn nói với bạn về tương lai trong công ty như thế nào, giấc mơ như thế nào, viễn cảnh như thế nào, mô tả cho bạn viễn cảnh hoành tráng như thế nào.
Ngàn vạn lần đừng đến.
Bởi vì loại ông chủ này, thông thường sẽ không cho bạn đãi ngộ tốt, chỉ có thể ra sức rót canh gà truyền giấc mộng cho bạn mà thôi.
Hôm nay, nếu không phải Nửa gương mặt nhắc nhở Châu Trạch, có lẽ Châu Trạch vẫn còn tiếp tục quên mất cậu ta đi.
Đối với tình cảnh này, ngược lại Nửa gương mặt cũng không cảm thấy kỳ quái một chút nào, đời này, anh ta đã từng gặp qua rất nhiều sóng to gió lớn, chứ đừng nhắc tới những thủ đoạn mà đám lão rau cải và đám tiên nhân sống sót kia đã dùng ở trên người anh ta, một vài thứ trước mắt này mà đi so sánh với những chuyện kia, thật sự là thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủy lớn rồi.
- Chiếc nhẫn này, có kèm theo hiệu quả kết giới, cộng thêm việc có khi linh này, sau khi đã tâm ý tương thông với anh, là có thể tiến hành truy tìm tận gốc với ký ức ngày đó của anh rồi.
Những lời này, lại rất dễ hiểu.
Cho dù là khoa học hiện đại, cũng đã sớm chứng minh việc kết cấu ở bên trong não người rất phức tạp, mà một người trưởng thành với đầu óc thông thường, thật ra đều rất ít phát triển và vận dụng não bộ của bản thân, thiên tài như Albert Einstein, cũng chỉ là nhiều hơn người bình thường một chút, nhưng so với toàn bộ não bộ của con người, cũng vẫn là một phần rất nhỏ mà thôi.
Rất nhiều người cũng đã có trường hợp tương tự, một vài chuyện và chi tiết đã sớm quên mất, bỗng nhiên vào một ngày nào đó, hoặc là nhìn thấy thứ gì đó bị kích thích, hoặc đơn giản là nằm mơ, thoáng cái lại nhớ ra được.
Chuyện này đủ có thể thấy được, não bộ của con người, hoặc giả, nên nói là linh hồn của con người, lại càng giống một vật chứa hơn, những gì bạn đã từng gặp, từng nghe, từng xem, bất kể là vô tình hay cố ý, đều sẽ được ghi chép lại.
Có vài người trời sinh trí nhớ tốt, chuyện đó có nghĩa là năng lực đọc lại và truy xuất của người đó tốt hơn.
Trước mắt, có hồ yêu này cộng thêm chiếc nhẫn thanh đồng này ở đây, tương đương với một cái máy chiếu 3D, có thể chiếu ra toàn bộ những hình ảnh trong trí nhớ của Châu Trạch.
Nó có thể tự động truy xuất, đọc lại, bổ sung, và tiến hành trình chiếu lại giúp bạn.
- Làm việc đi.
Nửa gương mặt liếc mắt nhìn hồ yêu.
Hồ yêu cũng khom người cúi chào Nửa gương mặt một cái.
Trong trường hợp giặc cướp bao vây như thế này, ngoại trừ việc khúm núm cam chịu, cậu ta cũng không còn lựa chọn nào khác.
Cũng vì vậy, nỗi u oán khi bị chủ nhân gần như quên mất, cũng không có tư cách gì tiếp tục thể hiện ra nữa.
Một khi đã ở trong bình, tương lai thế nào, đã không còn là chuyện mà một hồ yêu nho nhỏ có thể kiểm soát được nữa rồi.
Đối với chuyện này, ông chủ Châu vẫn có một chút áy náy, nhưng không còn cách nào, mấy năm qua, thỉnh thoảng ông chủ Châu sẽ nhặt một vài thứ ở bên ngoài mang về nhà, thói quen này, dẫn đến việc trong tiệm sách “kín người hết chỗ”, thân là lãnh đạo cao cấp, trong hoàn cảnh cả ngày trăm công ngàn việc, lơ là một số người và vật ở dưới tay, cũng là chuyện không thể tránh được.
Tuy nói, từ lâu Doanh câu đã bày tỏ sự bất mãn với hành vi điên cuồng mang rác về nhà chất đống của Châu Trạch không chỉ một lần.
Lượm nhặt đồ đạc, nếu có thể tái sử dụng, đó mới gọi là có tác dụng, nếu chỉ đơn thuần tích trữ vì muốn tích trữ, đó gọi là bệnh tích trữ.
Nhưng bởi vì ông chủ Châu vẫn luôn tiếp tục làm theo ý mình, Doanh câu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ mặc kệ mà thôi.
Dù sao, con chó nhà mình này, đếm tới đếm lui, ngoại trừ việc này, hình như cũng không có sở thích gì khác.
Hồ yêu đi tới trước mặt của Châu Trạch, quỳ xuống.
Đồng thời, cậu ta đưa hai tay ra, bắt được tay của Châu Trạch, đặt ở trên đỉnh đầu của mình.
Trong một khoảnh khắc, Châu Trạch cảm giác được có vô số xúc tu, đang hết sức dịu dàng mà gãi ở trong lòng bàn tay của mình.
Hơi ngứa một chút, có chút thoải mái.
Châu Trạch cũng theo đó mà buông bỏ sự phòng ngự về linh hồn của mình, để cho những xúc tu kia có thể thâm nhập sâu hơn một chút, càng sâu hơn một chút, càng sâu hơn một chút…
- Ngài có còn nhớ, ngày hôm đó không?
Hồ yêu mở miệng hỏi.
Anh có chút khó chịu, trên thực tế, bất luận là ai, đối với loại hành vi nhòm ngó sự riêng tư của bản thân như thế này, đều sẽ một loại chán ghét và kháng cự theo bản năng.
Hồ yêu cũng không dám tùy tiện đi lật xem và phơi bày trí nhớ của Châu Trạch, nếu không, sau đó, không phải chỉ đơn giản là bản thân bị quên mất nữa đâu.
Mặc dù không thể nhớ được rõ ràng không sót một chữ những lời ông lão đã nói khi gặp ông ta lúc trước, nhưng ngày hôm đó là ngày gì, Châu Trạch lại có thể nhớ được rất rõ ràng.
Dù sao, đó cũng là ngày giỗ của chính mình.
Ngày hôm đó, đời trước của anh, kết thúc, đó là một bước ngoặt quan trong trong cuộc đời của anh.
Cho nên.
Lúc đối mặt mặt với vấn đề này.
Châu Trạch không chút do dự mà cho ra câu trả lời:
- Năm 2018 ngày mùng 9 tháng 2.
Rất nhanh.
Phòng ngủ bị tích đầy nước bắt đầu phát sinh thay đổi kịch liệt, giống như tiến vào một thế giới giả tưởng cực kỳ chân thực vậy, tất cả mọi thứ ở nơi này, thực sự là có thể lấy giả đánh tráo thật rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận