Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1080: Địa ngục dậy sóng! (2)

Sát bút còn ở trong cơ thể lão Trương, hẳn không phải là vấn đề bên chỗ Giải Trãi đi.
Nếu quả thật là vậy, thật đúng là chỉ mong.
Nếu Giãi Trãi này còn tiếp tục phái phân thân về bên Thông Thành bên này.
Cũng sắp đuổi kịp lòng nhiệt tình hiếu khách của hiệu trưởng Thường Khải Thân* rồi. (bản dịch sai tên của Tưởng Giới Thạch)
- Ông chủ, mọi người đã về rồi.
Lão Trương chào hỏi.
Lúc này luật sư An đang chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy lão Trương đứng ở cửa, lúc này vỗ trán một cái:
- À, tôi cũng quên mất là còn chưa ăn cơm nữa.
Ngay sau đó suy nghĩ một chút:
- Ồ, không đúng, tôi vừa mới ăn cơm nha.
Lão Trương cười cười với luật sư An, chủ động ngồi xuống đối diện Châu Trạch, lần này, chuyện là vầy, anh ấy không đến để cọ cơm, bởi vì gần đây thực sự là anh ấy ăn không được gì cả, dù có mấy chai Bỉ Ngạn Hoa, cũng không tâm tư ăn gì cả.
- Tôi nói lão Trương này, anh làm sao vậy? Thần sắc này có cái gì không đúng nha, chỗ của tôi cũng không thiếu băng vệ sinh để tráng dương nha, lúc về anh mang theo một ít đi, dán ở trong giày dùng như miếng lót giày ấy, có thể bổ thận.
Luật sư An đi tới bên cạnh lão Trương, vỗ bả vai lão Trương một cái.
Lão Trương có chút bất đắc dĩ gật đầu, nói:
- Gần đây, lúc đang ngồi minh tưởng, luôn sẽ thấy một ít hình ảnh.
- Hình ảnh?
Châu Trạch bưng cà phê lên, uống một hớp, tiếp tục hỏi
- Hình ảnh gì?
- Ở trên một đường lớn, tôi nhìn thấy rất nhiều thi thể nằm ở nơi đó, sau đó, ở trong đống thi thể, tôi nghe thấy có người gọi tên của tôi, rất quen thuộc, rất quen thuộc.
Châu Trạch híp mắt một cái, chính anh đã từng có mấy lần mơ thấy chuyện ở địa ngục, cho nên cũng không cho là đây chỉ là một cơn ác mộng của lão Trương.
Huống chi.
Coi như là lão Trương muốn nằm mơ thì trước đó cũng phải có năng lực ngủ được đã.
- Là ai đang gọi anh?
- Giống như là, giống như là… - Lão Trương mím môi một cái, nói:
- Giống như là người lần trước đã đi ra ngoài, ông cố nội của tôi.
- Ông ta?
Châu Trạch nhìn về phía luật sư An, nói:
- Gần đây lão đầu đó có liên lạc với anh hay không?
- Đệt, ông chủ, anh coi đây là máy BB hay là Đại Ca Đại* vậy chứ.
(máy BB: máy nhắn tin đời trước, Đại Ca Đại: điện thoại di động đời đầu. Cả 2 thứ này đều chỉ những món đồ đời đầu, hay xuất hiện trong phim TQ lúc trước)
- Bên di động lại không phái người đến địa ngục mở chi nhánh công ty làm một vụ làm ăn 'xuyên địa ngục'.
- Muốn liên lạc, phải để cho tôi bố trí một kết giới trước, truyền một chút tin tức cho ông ta, sau đó sẽ chờ đợi ông ta hồi đáp lại tôi, tiền đề vẫn là trước đó, song phương đều đã ước định qua về khoảng thời gian cùng với địa điểm gần đúng.
- Vậy anh đi liên lạc một chút đi.
- Được.
Luật sư An nhìn lão Trương một chút, lúc trước, có thể lúc trước anh ta cảm thấy lão Trương chỉ là một tấm bảng hiệu, một cái hình tượng, thậm chí là một khoản đầu tư thất bại, nhưng bây giờ, lão Trương cũng có một cái bắp đùi có thể ôm, tự nhiên không còn là ngô hạ a mông* ngày xưa nữa.
- Sẵn tiện tôi liên lạc với Phùng Tứ một chút nữa.
(Ngô Hạ A Mông: một thành ngữ TQ, ẩn dụ chỉ những người không hiểu biết, trong một số trường hợp, dùng với nghĩa xúc phạm)
Nếu quả như thật là ông cố nội kia của lão Trương liên lạc với lão Trương, có nghĩa chắc chắn địa ngục đã xảy ra biến cố lớn gì đó rồi, bởi vì nguyên nhân gần đây đám người mình không có ở Thông Thành, dẫn tới những điểm kết giới mà đối phương đã lưu lại lúc trước không liên lạc được, cho nên ở dưới sự bất đắc dĩ thông qua cái gọi là quan hệ “cảm ứng giữa huyết thống”, truyền báo động đến cho lão Trương.
Lúc này luật sư An cũng không thể đến cuộc hẹn với nữ tiếp viên hàng không nữa, trực tiếp xoay người lên lầu trở về phòng.
Châu Trạch thì lại dựa người vào trên ghế sô pha một chút.
Thành thật mà nói.
Ông chủ Châu là một trong những người hy vọng địa ngục không xảy ra chuyện gì nhất.
Anh cũng không có ý nghĩ đi phản công địa ngục gì đó, cũng không có loại xúc động này, anh cảm thấy khoảng thời gian hiện tại, vô cùng tốt.
Anh cũng vẫn luôn cố gắng duy trì cuộc sống thế này.
Mà một khi địa ngục thực sự nổi lên phong ba bão táp, xuất hiện sự rung chuyển lớn.
Một bộ đầu như anh đây.
Muốn tiếp tục sống an nhàn không ưu không lo trong cái tiệm sách ở Thông Thành này.
Thế nhưng sẽ có chút khó khăn.
- Đúng rồi, anh và vị Trần cảnh quan kia sao rồi?
- A, à, không thế nào cả. - Lão Trương trả lời.
- Rốt cuộc là thế nào?
- Cô ấy đi rồi, chuyển viện rồi.
- Ồ.
- Ông chủ, lần này mọi người đến Tứ Xuyên, có thuận lợi không?
- Rất thuận lợi.
Đúng lúc này, thằng bé trai đi ra, trên người anh ta mang theo túi xách, lúc đi tới cửa, còn nói với Châu Trạch:
- Tôi đến nhà chú Vương làm bài tập đây.
Lần này đi Tứ Xuyên, thế nhưng đã dồn bài tập nghỉ đông của mấy ngày rồi.
- Thay tôi chào hỏi chú Vương của anh.
- Được.
Thằng bé trai gật đầu một cái.
Lúc này.
Bạch Hồ, vốn còn đang nằm trong góc, nghe được mấy chữ chú Vương, nghiêng đầu lại, lại không đi theo cùng, mà là tiếp tục bò lổm ngổm ở nơi đó, giống như là đang suy nghĩ chuyện nhân sinh vậy.
Châu Trạch cầm tờ báo lên.
Chuẩn bị tùy tiện xem một chút.
Ai biết vừa cầm lên.
Trên lầu lại truyền đến một tiếng gầm thét đầy hoảng sợ của luật sư An:
- Tôi đệt!
...
Luật sư An vội vã chạy đi xuống lầu, trong tay cầm theo một tờ giấy.
Bộ dạng kia, tư thế có chút khẩn trương kia, nếu như lại phối hợp thêm câu thoại kinh điển trong phim cổ trang: “Tin cấp báo tám trăm dặm! ! ! !”
Thật sự là không thể hợp hơn được nữa.
Châu Trạch lặng lẽ đặt ly cà phê trong tay mình xuống, có chút bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm của mình.
Xong rồi.
Chắc chắn là địa ngục xảy ra chuyện rồi.
Mọi người không thể tạm nghỉ một chút được sao, anh tốt tôi tốt mọi người đều tốt?
Không có chuyện làm thì cứ cùng ngồi xuống uống cà phê một chút, tâm sự nhân sinh một chút, phơi nắng một chút, thoải mái hơn nhiều chứ.
Lão Trương đứng dậy trước, anh ấy lúc này, thật sự có loại cảm giác như người thân nhận tin tức từ tiền tuyến gửi về vậy.
Anh ấy có dự cảm, vị ông cố nội thuận tiện kia của mình, rất có thể là đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận