Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1600: Chính nó (2)

Bao kiếm của Hiên Viên kiếm cũng đã chạy đến trong mộng của anh mà đâm đâm đâm.
Tuy nói năm đó Vượng Tài đã từng ăn thiệt thòi trong tay Doanh câu.
Nhưng bạn không thể không nhắc tới.
Từ thượng cổ đến bây giờ.
Cũng không được mấy kẻ sống tốt hơn Vượng Tài đúng không?
- Hoàng Đế đã đi rồi.
- Ừm, ý anh là chết rồi sao?
Doanh câu gật đầu.
- Kia Hiên Viên kiếm là chuyện gì xảy ra?
- Anh ta chém tiên, tuyệt đối không thể để cho bản thân cũng sống thành tiên được.
- Chẳng qua là.
- Có vài người, sống sót, lại đã chết.
- Có vài người, chết, lại là còn sống.
- Ờm… - Châu Trạch.
- Mặc dù anh ta đã chết, nhưng vẫn có thể chém tiên như trước
- Tôi vẫn còn có một điểm không thể hiểu được.
- Anh ta, người thì đã chết rồi, nhưng khi còn sống, anh ta đã lập nên một quy tắc cho cái thế giới này.
- Người chết rồi, quy tắc vẫn còn ở đó.
- Há, nói vậy thì có thể hiểu được rồi, cho nên, mặc dù Hoàng Đế đã chết, nhưng chuyện này lại giống như việc cách một đoạn thời gian thì lại quét ma túy vậy, sẽ làm một trận thanh tẩy lớn sao?
Doanh câu thầm chấp nhận.
- Vậy rốt cuộc là có phải là Hiên Viên kiếm giết Giải Trãi hay không?
- Không nhất định.
- Không nhất định? Trên cái thế giới này, ngoại trừ Hiên Viên kiếm, còn có thứ gì có thể giết được Giải Trãi?
Doanh câu lại trầm mặc.
Châu Trạch không biết rốt cuộc tốc độ thời gian trôi qua ở bên ngoài và thế giới ở sâu bên trong linh hồn có sự chênh lệch hay không, cũng lo lắng nếu cứ tiếp tục nói chuyện phiếm như vậy, ở bên ngoài sức mạnh của anh cũng đã tiêu hao không còn bao nhiêu, đừng để cho người phụ nữ kia trực tiếp chạy thoát chứ.
- Ngoại trừ Hiên Viên kiếm, còn có ai có thể giết được anh ta?
Doanh câu xoay người lại.
Trầm giọng nói:
- Chính anh ta.

Vườn hoa ở phía sau cục cảnh sát, rơi vào một loại yên lặng.
Người phụ nữ đứng nguyên tại chỗ, mặc dù vẫn luôn khắc chế, thế nhưng loại sợ hãi bất cứ lúc nào cũng có thể bị tước đoạt sinh mệnh như thế này, vẫn đang không ngừng đảo loạn ở trong đầu óc của cô ta.
Ba người Khánh, Lương, Hữu phân biệt khóa chặt những đường sống có khả năng chạy trốn được của người phụ nữ.
Thật ra thì, ba người bọn họ cũng đã thở dồn dập, tiêu hao do bổn nguyên thiếu hụt, không phải là chuyện có thể bổ sung một cách dễ dàng nhẹ nhàng, thậm chí còn rất rõ ràng là sẽ khiến cho thực lực của bản thân bị suy giảm.
Tuy nói không hiểu vì sao đến lúc này Châu Trạch vẫn đứng ở đằng kia.
Nhắm hai mắt.
Không nhúc nhích.
Nhưng ba người nhóm Khánh vẫn đang tiếp tục tận tụy hoàn thành chức trách của mình.
Cái bóng tiên nô không hề chạy trốn, vẫn quỳ rạp ở bên kia.
Cũng không ai biết tại sao ông ta lại buông bỏ hết mọi chống cự.
Bởi vì nếu như ông ta không chạy.
Kết cục đang chờ đợi ông ta.
Rất có thể chính là không lâu sau sẽ trở thành đợt phân bón được bón xuống.
Lão Trương phảng phất như thế nói mấy trăm lần “Thật là trùng hợp nha” trong vòng một ngày.
Đã chống đỡ đến mức không thể chống đỡ thêm được nữa rồi.
Hứa Thanh Lãng ngồi xổm ngồi ở bên cạnh, trong miệng ngậm thuốc lá, tuy nói không biết được rốt cuộc là Châu Trạch và vị ở bên trong cơ thể kia đang chơi trò gì, nhưng ít ra hiện tại, đại cuộc đã định.
Lão Hứa có chút hối hận vì đã không mang theo mặt nạ dưỡng da của mình ra ngoài.
Đã trễ thế này.
Vẫn không thể nghỉ ngơi.
Rất tổn thương da nha.

- Tự sát?
Ông chủ Châu căn bản là không thể nào hiểu được loại suy luận này.
Nhưng cố tình là những lời này lại được nói ra từ trong miệng Doanh câu.
Bạn có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng Doanh câu vừa đọc rap vừa đùa giỡn với bạn không?
Ít nhất.
Ông chủ Châu không tưởng tượng ra được.
- Anh ta đang sống đến mức rất tốt, tại sao lại phải tự sát?
Càng là sinh mệnh có trí tuệ, thì lại càng theo đuổi “tồn tại”, theo đuổi “kéo dài”, chứ không phải là tử vong.
Mà thông thường, cấp độ trí tuệ đều sẽ đi kèm với cấp độ sinh mệnh, hai thứ đó, không thể nói là thống nhất, nhưng ít ra là hỗ trợ lẫn nhau.
Cho nên.
Trí tuệ càng cao, lại càng sợ chết, càng sợ chết, lại càng theo đuổi sự bất tử, theo đuổi… sự trường sinh.
Thời Thượng cổ, Giải Trãi cũng không phải là kẻ cường đại nhất.
Lấy góc độ cùng với thế giới quan của ông chủ Châu mà xem.
Những kẻ còn sống sót từ thời Thượng cổ cho tới nay.
Cơ bản đều là chủng loại tương tự với “Doanh câu” “Hạn Bạt”, nói là vẫn còn sống, lài càng giống với đang kéo dài hơi tàn hơn.
Cũng chỉ có Doanh câu hơi tốt hơn một chút, thở hổn hển, có thể thở được hơi nhiều hơn.
Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây.
Giải Trãi – kẻ năm đó từng bị Doanh câu bẻ gãy một sừng.
Lại trở thành một trong những kẻ “cùng bối phận” từ thời Thượng cổ, lại là kẻ sống được tốt nhất.
Phân thân vô số.
Thậm chí bạn còn có thể nói.
Đây là một loại tôn giáo.
Không đúng.
Dùng tôn giáo để hình dung sự tồn tại hiện tại của anh ta, cũng quá nhỏ rồi, Giải Trãi đã vượt qua khỏi cấp độ đó, trở thành một loại…
- Quy tắc.
Doanh câu xoay người.
Nhìn Châu Trạch.
Dung mạo của anh ấy giống y như đúc với bộ dạng của Châu Trạch hiện tại, nhưng ở trên mặt, lại không có biểu cảm gì.
- Quy tắc?
- Tôi đã từng nói, mặc dù anh ta vẫn còn sống, cũng sống đến độ rất phong hoa, nhưng cũng đã sớm mất đi tự do, nếu như đã sống sót, nhưng chẳng qua lại chỉ ngủ say, loại sống sót như vậy, còn có bao nhiêu ý nghĩa nữa chứ?
- Vậy sống sót chẳng qua chỉ để chơi đùa tượng sáp mà nói thì có bao nhiêu ý…
Ánh mắt của Doanh câu nheo lại một phen.
U Minh Chi Hải bắt đầu đóng băng.
Châu Trạch nhún vai một cái, không nói thêm gì nữa.
- Bản năng của sinh mệnh, là mở rộng, là kéo dài, là nghĩ hết tất cả mọi biện pháp để kéo dài.
Doanh câu vừa nói.
Trên mặt biển gần như đã đóng băng của U Minh Chi Hải ở trước mặt.
Bắt đầu xuất hiện một bức tranh.
Trong bức tranh.
Một con độc giác thú cực kì to lớn đang nằm ở bên dưới.
Đây mới là khổng lồ thực sự, là bao la chân chính.
Ông chủ Châu cúi đầu xuống, nhìn phía dưới.
Dĩ nhiên thứ này không phải là Giải Trãi thực sự, Giải Trãi không thể nào bị Doanh câu kéo tới nơi này làm hàng xóm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận