Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 519: Thân thể, trở về, khủng bố như vậy! (1)

Hiện tại, người đáng sợ mà bọn họ không cách nào trêu chọc đã đi rồi.
Về Chu Thắng Nam.
Việc tính sổ vẫn phải tính sổ, dù sao thì lúc trước khi đối phương gây chuyện ở Thông Thành, lúc đó nếu Châu Trạch và luật sư An không xử lý tốt, chắc chắn Châu Trạch sẽ bị âm ty xử phạt. Lúc đó, ông chủ Châu đã có suy nghĩ dọn đồ chạy trốn để tránh bị âm ty tuần kiểm đuổi giết.
Hơn nữa, cuối cùng, dường như đối phương còn liên quan tới chuyện tiểu loli bị mất liên lạc cũng như chuyện đã xảy ra trong vùng núi kia.
Nhưng.
Hiện tại không phải lúc để tính sổ.
Tối thiểu cũng phải đợi tới khi Oanh Oanh mang theo nhục thể của mình tới, sau đó bản thân mình trở về thân thể cũ rồi lại nói tiếp.
Giống như


nhật ký Khang Hi vi hành


, không có một thân long bào, ngay cả hoàng đế cũng phải luống cuống.
Sau khi trải qua sự kiện kia.
Châu Trạch và Trương Yến Phong không dám ngồi trên đường cái nữa, lão Trương cầm điện thoại di động lên, vốn định trực tiếp gọi xe đưa Châu Trạch tới đường sắt cao tốc để chờ mấy người Oanh Oanh, cũng tiện giảm đi khoảng thời gian chênh lệch khi đi từ đường sắt cao tốc tới nội thành.
Quan trọng nhất là đỡ phải đêm dài lắm mộng, vừa rồi bọn họ chỉ ngồi trên đường một lát đã gặp phải quỷ sai bản địa đây này.
Nhưng trùng hợp một cách kỳ lạ là.
Vừa rồi bọn họ đi tới con đường đã ngừng phục vụ lúc đêm khuya.
Không cách nào đón xe được.
Taxi lại khó có thể đi tới.
Cuối cùng lão Trương không có biện pháp nào.
Đành phải lấy giấy chứng nhận cảnh sát của mình ra để mượn xe điện của nhân viên trong cửa hàng tiện lợi.
Lại dùng dây giày buộc chặt Châu Trạch trên lưng mình, khiến Châu Trạch ngồi ở phía sau mình.
Chiếc xe điện được khởi động.
Mục tiêu là trạm xe lửa.
Xuất phát!
Dọc theo đường đi, bởi vì lái rất nhanh, cho nên xe điện bị rung xóc.
Châu Trạch bị trói ở nơi này, ngược lại không cần lo lắng bị rơi xuống.
- Lão Trương à...
- Ừm, ông chủ.
- Đời này tôi còn chưa từng ngồi chiếc xe như thế này bao giờ.
- Khi còn bé ông chủ chưa từng ngồi trên xe của cha sao?
Đoán chừng khi còn bé, phần lớn người đều đã từng ngồi phía sau lưng cha, nhất là thời 8x và 9x, mà thời 10x đã có rất nhiều phụ huynh mua xe hơi.
- Tôi là cô nhi, lớn lên ở cô nhi viện.
- Ah, xin lỗi, ông chủ.
- Không sao, chuyện đã lâu lắm rồi. Đúng rồi, ông đã từng ngồi rồi chứ nhỉ?
- Đã từng ngồi, trước đây cha của tôi có một chiếc xe đạp, tôi thường ngồi sau lưng ông ấy. Mỗi ngày thời gian vui vẻ nhất chính là cha tôi mặc đồng phục cảnh sát, đạp xe chở tôi đi học.
- Mấy bạn học khác đều hâm mộ tôi.
- Thật tốt.
Đêm khuya vắng vẻ.
Hai người đàn ông trung niên tiêu chuẩn lại ngồi trên chiếc xe đạp điện.
Nói lại chuyện khi còn bé.
Bên cạnh có một quán đồ nướng còn chưa dọn hàng, đang phát ca khúc


Câu Chuyện Thời Gian


, ngược lại rất hợp phong cảnh.
- Ông chủ, có biện pháp nào để tăng cao... tăng cao...
- Anh muốn nói tới thực lực sao?
- Ừm.
Lão Trương càng ngày càng cảm thấy tác dụng của mình quá nhỏ.
- Thật ra anh không cần nghĩ những điều này.
- Ừm?
- Cứ làm công việc cảnh sát của anh cho tốt là được, trước đây tôi cứu anh, đưa giấy chứng nhận quỷ sai cho anh không phải vì lập mưu để anh có thể giúp tôi chuyện gì.
- Vậy rốt cuộc là vì cái gì?
- Thuần túy là vì tôi cảm thấy cảnh sát tốt như anh mà chết đi thì thật đáng tiếc, chỉ đơn giản như vậy.
- ... ... - Trương Yến Phong.
- Lão Trương à, anh muốn làm cảnh sát thì cứ toàn tâm toàn ý mà làm cảnh sát đi, những chuyện khác tôi sẽ không làm phiền tới anh, anh cứ làm cảnh sát của anh cho tốt là được.
- Đừng nghe luật sư An cứ một mực nói cứu anh là một mối đầu tư thất bại.
- Nói thật.
- Tôi không cảm thấy chuyện cứu anh có gì thua thiệt.
- Trên thế giới này, có rất nhiều cảnh sát tốt, nhưng cảnh sát tốt giống như anh thực sự không nhiều lắm.
- Anh nói đi.
- Người sống trên đời đều làm những chuyện có mục đích, có ích lợi, nhưng trên thực tế, khổ cực đến khổ cực đi, làm chuyện có mục đích quá cực khổ.
- Thật ra muốn có lòng dạ thảnh thơi thì cứ tự do làm một số chuyện không mục đích, không lợi ích.
- Ông chủ đừng nói nữa.
- Ừm, quá sến súa phải không?
- Chảy nước mắt thì không thể nhìn rõ đường, ngộ nhỡ tôi khiến hai chúng ta cùng ngã chết thì phải làm sao bây giờ?
- Ừm, lão tử đã cứu tên củi mục như anh, nếu như lại để tên củi mục như anh té chết khi lái xe.
- Quá thua thiệt.
- ... ... - Trương Yến Phong.
Sau khi chạy hết xa lộ, rốt cuộc cũng tới trạm xe lửa phía tây Từ Châu.
Hai người ngồi trên vườn hoa phía bên ngoài nhà ga.
Chậm rãi chờ.
Qua không bao lâu.
Điện thoại của lão Trương đã đổ chuông, là điện thoại của Bạch Oanh Oanh.
- Này, ông chủ, chúng tôi đã đến trạm, ông chủ ở chỗ nào vậy? Hiện tại tôi còn đang khiêng thân thể của ông chủ đây!
Vừa nghĩ tới một thiếu nữ trung học đang khiêng thân thể của chính mình đi lại trong làn người.
Châu Trạch đã cảm thấy họa phong này hết sức quỷ dị.
Đương nhiên, chắc chắn không thể trực tiếp ôm người đi, ít nhất cũng phải che lấp đôi chút.
Nhưng Bạch Oanh Oanh giống hệt người phụ nữ kiên cường một mình vào thành làm việc để chữa bệnh cho chồng vậy.
Cô ấy khiêng túi hành lý còn to hơn bản thân mình đi lại trong nhà ga.
Ahhh.
Thật không nhịn được muốn nhìn thấy một màn này.
- Ông chủ, chúng tôi sẽ xuống nhà ga ngay, ông chủ chờ một chút nhé!
- Ừm.
Cúp điện thoại, Châu Trạch ném di động cho Trương Yến Phong.
- Sau khi lấy lại thân thể, tiếp đó ông chủ định làm gì? - Trương Yến Phong hỏi.
- Mới vừa rồi là anh giả trang bức.
- Chờ sau khi tôi đổi thân thể lại.
- Chúng ta cùng đi thật bức!
Ngực sụp xuống.
Què một chân.
Huyệt thái dương còn có vết đạn rõ ràng.
Lúc này Châu Trạch lại cảm thấy sục sôi hết sức.
Cũng không trách ông chủ Châu bỗng nhiên xung động dâng trào như vậy.
Một người phản nghịch họa phong cá muối trước sau như một của mình.
Cá muối là một loại thể nghiệm cuộc sống an tĩnh thư thích.
Nhưng một tuần này từ lúc ông chủ Châu ra khỏi địa ngục.
Anh không dạo chơi trước lò hỏa thiêu thì cũng là khiêu vũ trong nhà xác.
Thật đúng là bị áp lực, biệt khuất tới quá lâu quá lâu.
Anh thực sự muốn tìm một chuyện gì đó để khiến bản thân mình xả giận!
Cá muối.
Cũng có tâm tình.
Huống hồ.
Đây còn là kẻ thù cũ.
Chuyện ông lão kia hoặc đám người sau lưng ông lão kia đã làm ở Thông Thành, thiếu chút nữa khiến ông chủ Châu trở thành tội nhân, thù này đã sớm kết đến sít sao.
Đối phương dám âm thầm làm mấy chuyện ném đá giấu tay như vậy, rõ ràng đang cố ý châm ngòi cảm xúc của người như Chu Thắng Nam hoặc đám nữ quỷ bị lừa bán, sau đó trợ giúp bọn họ để bọn họ đi điên cuồng giết chóc, mà đám người này lại ngồi một chỗ ngư ông đắc lợi.
Thù riêng, thù công.
Cùng nhau báo.
Xoa tay.
Thân thể à.
Vì sao còn chưa tới?
Đã không kịp chờ đợi nữa rồi đây.
- Tại sao còn chưa ra? - Châu Trạch hơi nghi hoặc một chút nói.
Lúc này.
Điện thoại của Trương Yến Phong lại vang lên, Trương Yến Phong đứng lên ngắm nhìn bốn phía, đồng thời nhận điện thoại.
- Oanh Oanh à, chúng tôi đang đứng ở cửa nhà ga, mấy người đang ở nơi nào?
- Cái gì, các người cũng đang đứng ở cửa sao?
- Vì sao tôi không thấy mấy người?
- Không thể nào.
- Chúng ta đang ở đây.
- Tôi còn đang mặc đồng phục cảnh sát đây này, ông chủ cũng đang được phủ rất kín.
- Mấy người tìm cẩn thận lại xem, tìm tiếp, chúng tôi đang đứng ở ngay cửa thật, mấy người đang đứng ở đâu để tôi tới tìm mấy người? Chắc chắn là có thể tìm được, không thể nào không tìm được.
- Hai người sống sờ sờ như chúng tôi...
- Hai người chúng tôi còn đang đứng đây này.
Châu Trạch duỗi nhẹ tay mà chọc chọc bả vai Trương Yến Phong.
Trương Yến Phong hơi nghi hoặc một chút mà dơ điện thoại ra nhìn về phía Châu Trạch.
- Lão Trương à.
- Ông chủ.
- Mấy người Oanh Oanh đã xuống xe ở chỗ nào?
- Này, Oanh Oanh, ông chủ hỏi mấy người đã xuống xe ở nơi nào, ah, cửa đông à?
- Ông chủ, bọn họ nói bọn họ đang ở cửa đông.
- Ah.
Nếu không phải hiện tại Trương Yến Phong đang đội mũ cảnh sát.
Châu Trạch thật muốn tát một phát trên gáy anh ta.
- Vậy rốt cuộc anh lái xe điện vất vả chở tôi tới nơi này đứng chờ cái gì?
- ... ... - Trương Yến Phong.
... ... ...
Hai người đàn ông,
Ngồi bên vườn hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận