Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1533: Chuyện này cũng rất tốt (2)

Cảm giác rất kỳ quái.
Là người của hai đời, cũng là người đã qua mốc năm mươi rồi, lão Trương lại thành “Quan nhị đại”, mà hình như cũng không thể gọi là nhị đại được, cũng là quan tới mấy đời rồi.
Đây thì được tính là cái gì?
Gia tộc màu đen?
Thế gia địa ngục?
- Tôi đã xin một công việc ở bên ngoài, sau này, tôi sẽ chỉ tập trung đi lại giữa dương gian, nhìn một chút rồi lại chú ý một chút khắp nơi, nhân tiện còn phải thăng chức lên tuần sứ cho ông chủ Cá mặn kia của các người, không tới mấy ngày nữa, sẽ tuyên truyền đồng loạt về việc bổ nhiệm của âm ti, đến lúc đó, Địa Ngục Chi Môn cũng sẽ lại được mở ra một lần nữa.
Không phải ngài ấy cũng là ông chủ của người sao?
Lão Trương lén lút lẩm nhẩm ở trong lòng.
- Người khác, cũng muốn chui đầu vào, Cửu Thường Thị thượng vị, thanh lý đi rất nhiều người, hơn nữa trong mấy trận hỗn loạn trước đó, người chết lại còn nhiều hơn nữa, làm quỷ có một vấn đề, đó chính là mọi người 'sống' đến mức tương đối lâu, cũng không có chế độ hưu trí gì đó, trước đó muốn đi được củ cà rốt thì phải qua được cái hố, người bên dưới muốn chen chúc đi lên cũng rất khó.
- Lần này ngược lại thả lỏng hơn, củ cà rốt bị rút ra quá nhiều, ngay cả tôi cũng chiếm được một cái hố phán quan.
- Rất tiếc, thế nhưng tôi lại không giống những người khác, không muốn leo lên cao nữa, cho nên những việc mà những phán quan kia tránh không kịp, tôi chủ động nhận lấy.
- Đỡ cho lần sau lúc ông chủ của các người lại phát điên, nếu như tôi đang ở trong chủ thành âm ti hoặc là nơi nào đó, còn phải cùng bị đập chết nữa đấy.
Một năm trước, chuyện Doanh câu vác ánh trăng sáng đập vào điện của Sở Giang Vương, đến bây giờ vẫn còn được người ta bàn luận đấy.
- Ồ.
Chuyện lão tổ tông nói, bạn cứ nghe là được rồi, có chuyện gì, tự lẩm nhẩm với bản thân ở trong lòng mình thì được, nhưng không thể nói ra được.
- Tôi đến tiệm sách trước, nhân tiện xin chút rượu Bỉ Ngạn Hoa rồi mới đi tìm anh, cái tên An Bất Khởi kia cũng thật là, phải mò kim đáy bể như vậy thì tìm tới khi nào chứ.
- Người có biện pháp sao? - Lão Trương lập tức hỏi ngay.
- Tôi là ai? – Đứa bé trai đưa tay chỉ vào mũi của mình.
Lão Trương mấp máy môi dưới một chút, vẫn trả lời:
- Tổ tông của con.
- Vậy là sao, không có chút bản lĩnh còn có thể làm tổ tông của anh được sao?
- … - Lão Trương.
Chuyện này thì cần gì bản lĩnh chứ?
- Biện pháp thì tôi đã nghĩ ra được rồi, cũng đã nói với An Bất Khởi rồi, nhân dịp mấy ngày này tôi có thể ở lại dương gian, sẽ cùng tìm giúp các người.
- Không đến ba ngày, chính là lúc tuyên bố bổ nhiệm cho ông chủ của các người, cho nên tranh thủ trong ba ngày này, giải quyết cho xong chuyện này, ít nhất, cũng phải có chút mặt mũi.
Lão Trương gật đầu một cái.
- Ông chủ của các người sắp lên chức, anh có điều gì muốn nói không?
- Sao? Nói cái gì chứ? Ông chủ lên chức, con có thể trở về cục tiếp tục công việc nha.
Đứa bé trai đưa tay che mặt mình.
Mặt đầy ai oán cùng bất đắc dĩ.
Ngay sau đó lại là một cước đạp thẳng lên mông của lão Trương.
Mắng:
- Bắt đầu từ thời đại của lão tử đã đánh người tây phương, sau đó lại chết trong họng súng của đám giặc cướp.
- Đến đời này của anh, nhà họ Trương chúng ta đã tạo nghiệt gì chứ, chẳng lẽ vừa sinh ra thì trên trán đã bị khắc chữ, có khắc 'Vì nhân dân phục vụ' sao?
Lão Trương suy nghĩ một chút.
Nói:
- Chuyện này cũng rất tốt.

Ánh mặt trời vừa vặn, trên lối đi bộ, dòng người như nước thủy triều, từ trước tới giờ Thông Thành đều có tập tục hội chùa, đặt ở những nơi khác, có thể gọi là đi chợ.
Chẳng qua là theo sự phát triển của thời đại, nhất là việc mua sắm hằng ngày bắt đầu trở nên càng ngày càng tiện lợi hơn, hội chùa và đi chợ, sức ảnh hưởng cùng với sự thiết yếu đã đang trở nên giảm dần theo từng năm, sự nhiệt tình của mọi người với nó, cũng càng ngày càng thấp hơn.
Chẳng qua là ngày hôm nay số lượng người tham gia rất nhiều, làn sóng người xuất hiện ở trên lối đi bộ vị trí trung tâm của hội chùa có dựng một cái đài cao nhỏ, nghe nói đến thời điểm mười hai giờ trưa, sẽ có Xá Lợi Phật Cốt không biết của ngôi chùa nổi tiếng nào ở bên ngoài được đưa tới.
Thật ra thì, có lẽ tín đồ thực sự cũng không nhiều, nhưng mọi người cũng đều sẵn lòng đến tham gia náo nhiệt, đợi cho lúc xá lợi tới, cùng đều sẵn lòng chắp hai tay thành hình chữ thập mà cầu nguyện cầu phúc một chút.
Ngược lại cũng chỉ là chuyện động tay động chân một chút mà thôi, cớ sao lại không làm chứ?
Hơn nữa, người khác cầu xin mà mình không cầu, há chẳng phải là mình đã quá thua thiệt rồi sao?
Ngược lại cũng không cần tốn tiền vé vào cửa.
- Này, mấy ngày này mọi người ở bên đó xem chừng một chút, ờm, Tiểu Vương, Tiểu Tôn, hai người các cậu mang theo loa lớn đi qua đó đi, chú ý duy trì trật tự cho tốt, kiên quyết không cho phép xuất hiện tình trạng dẫm đạp lên nhau, có hiểu hay không!
- Đã hiểu, đội trưởng!
- Đã hiểu, đội trưởng!
- Được, đi làm việc đi.
Lão Trương phân chia nhiệm vụ xong, sau đó liền đi vào trong một tiệm trà sữa ở đối diện bên đường.
Ở trong tiệm.
Ông chủ Châu mang kính mát dựa vào ghế, cũng không biết là đang quan sát tình huống bên ngoài hay là đang lim dim nữa, lão Trương cảm thấy, có lẽ xác suất của chuyện sau sẽ lớn hơn một chút đi.
Ông chủ nhà mình, phàm là có thể nằm thì tuyệt không ngồi, có thể ngồi thì tuyệt không đứng.
Luật sư An thì mang theo cup diêu khủng dành riêng cho mình.
Nói với người trong tiệm trà sữa xin một chút đá cho vào.
Thỉnh thoảng nâng ly siêu khủng lên.
Ừng ực ừng ực ừng ực...
+ 1+ 1+ 1+ 1+ 1 (nhớ tới âm thanh vang lên khi Mario nhảy trúng tiền vàng)...
Lão Trương tìm một chỗ trống ngồi xuống, trong tiệm có máy điều hòa không khí, quả thật là thoải mái hơn so với bên ngoài.
Luật sư An đặt ly xuống, nhìn lão Trương một chút, hỏi:
- Tổ tông của anh đâu rồi?
Lời này nghe qua, sao lại giống đang mắng người như vậy chứ?
Nhưng lão Trương cũng không còn biện pháp nào khác, giống như chuyện tro cốt trộn cơm của ông chủ vậy, người bình thường căn bản là đều không thể dính tới những chuyện như vậy được.
- Tôi không biết. - Lão Trương lắc đầu một cái, suy đoán nói:
- Đi chợ rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận