Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1251: Hãm hại (2)

Kiểm tra trạm cung cấp điện năng một lượt, Châu Trạch đi ra khỏi phòng bệnh.
Phương Phương đang ngồi ở bên quầy, nhìn vào cái gương nhỏ để trang điểm, nhìn qua, dáng vẻ như tối nay sẽ khi tan làm sẽ có hoạt động.
- Phương Phương à, sau này trong tiệm có chuyện gì, tìm lão đạo đến giúp đỡ một chút.
- Hiểu rồi, ông chủ, há, ngài đừng nói chứ, đừng nhìn lão đạo lớn tuổi như vậy, thế nhưng sức lực kia thật sự không ít đâu.
Hiển nhiên là chuyện hôm qua, tư thế lão đạo một mình vác hai cái thùng hàng chuyển phát nhanh đã rơi vào trong mắt Phương Phương.
Lại phối hợp với thân người cao gầy kia của lão đạo, cảm giác hình ảnh thật sự khắc sâu ấn tượng đấy.
- Ừ, thân thể và gân cốt ông ta cường tráng lắm, nhớ đấy, sau này có chuyện gì có thể tìm ông ta.
- Yên tâm đi, ông chủ.
Châu Trạch đi ra khỏi tiệm thuốc.
Nhìn thấy Oanh Oanh vẫn còn đang tiếp tục đỗ xe ở bên kia.
Vốn dĩ, hai phần đường dành cho người đi bộ ở trước mặt tiệm sách kia rất dư dả để đỗ xe, nhưng hôm nay không biết là làm sao, xe đỗ ở nơi này tương đối nhiều, chỉ còn duy nhất một chỗ trống ở giữa hai chiếc xe kia.
Mặc dù Oanh Oanh đã lấy được bằng lái, cũng có thể lái xe trên đường một cách bình thường, nhưng rất nhiều tài xế đều là dáng vẻ này, mục dừng xe số hai thì thi qua một cách rất dễ dàng, nhưng sau này, trong lúc lái xe thực tế mới biết hối hận lúc trước chỉ học vì kì thi sát hạch chứ không thực sự học đến thuần thục kỹ năng này.
Châu Trạch đứng ở ven đường, châm một điếu thuốc.
Chờ lúc sắp hút xong một điếu thuốc, Oanh Oanh vẫn đang không ngừng lui xe, lại lái ra, lại lùi xe, lại lái ra ở nơi này.
Lúc này.
Hứa Thanh Lãng đẩy mở cửa tiệm sách đi ra, nhìn thấy Châu Trạch, nói:
- Trở về rồi à.
- Ừ, về rồi.
- Được rồi, tôi đi mua thức ăn.
Hứa Thanh Lãng đi tới trước xe, gõ một cái lên cửa sổ xe.
Oanh Oanh như được đại xá, xuống xe, Hứa Thanh Lãng mở cửa xe ngồi vào, lái xe đi.
Oanh Oanh bĩu môi, có vẻ có chút ngượng ngùng.
- Không có chuyện gì, đều là như vậy, lần sau nếu như chỗ trống quá nhỏ mà nói, đẩy xe trước và sau đi là được rồi.
Có lẽ, những người bạn trai khác không thể nào đi an ủi bạn gái của mình như vậy được, bởi vì bạn gái của bọn họ không có được sức mạnh như vậy, nhưng chuyện này đối với Oanh Oanh mà nói lại không phải là vấn đề gì.
Đi vào tiệm sách.
Lão đạo đang ngồi ở sau quầy bar lau người cho tiểu Hầu Tử.
Nhìn dáng vẻ tiểu Hầu Tử vừa mới tắm xong.
- Ồ, ông chủ, anh về rồi sao.
- Ừ, về rồi.
- Bên tiệm thuốc cách vách có nhận kiện hàng chuyển phát nhanh...
- Tôi biết rồi, chuyện không liên quan tới ông, ông đi qua trông coi một chút là được, là một người bạn của tôi gửi tới, hữu dụng, vậy nên ông chú ý thêm một chút.
- Không thành vấn đề, ông chủ.
Cơm tối rất phong phú, mặc dù người không nhiều, nhưng trên bàn cơm vẫn rất náo nhiệt, đợi sau khi ăn cơm xong, Châu Trạch lại nằm lên trên vị trí ghế sô pha mà mình quen thuộc nhất.
Nhắm hai mắt.
Ngửi mùi thơm của cà phê mà Oanh Oanh vừa pha xong đang đặt trên bàn trà.
Diễn như lúc này là buổi sáng.
Diễn như lúc này còn có ánh nắng chiếu lên trên người mình.
Trong lòng có ánh nắng, tự nhiên sẽ sáng thôi, hiển nhiên ông chủ Châu là cao thủ trong chuyện như thế này.
Bây giờ suy nghĩ một chút.
Lão Trương không có ở đây cũng có lợi ích của việc lão Trương không có ở đây.
Ít nhất không có ai luôn luôn nhắc tới đủ thứ chuyện hỗn tạp muốn anh đi cống hiến cho xã hội ở ngay trước mặt anh.
Có thể nói.
Trong toàn bộ tiệm sách.
Ngoại trừ lão Trương ra.
Những người còn lại, cũng rất ít khi nào đem những chuyện lung tung quay về, coi như toàn bộ đều tới, ông chủ Châu cũng có thể tiện tay qua loa lấy lệ đuổi đi hoặc là dứt khoát cự tuyệt.
Nhưng mà.
Dường như là sắp có chuyện gì đó.
Bên này ông chủ Châu vừa mới chuẩn bị xoay người tiếp tục phơi nắng.
Bên kia.
Một xe cảnh sát đã trờ tới, dừng ở trước cửa tiệm sách.
- Ồ, lão Trương về rồi?
Lão đạo có chút ngoài ý muốn gãi đầu một cái, đặt tiểu Hầu Tử xuống dưới quầy bar.
Một nữ cảnh sát bước ra khỏi xe cảnh sát, đẩy mở cửa tiệm sách, Châu Trạch hơi mở mắt ra, người này, anh có biết, nhưng tên gì thì anh quên rồi, chỉ nhớ rõ coi như là cấp dưới của lão Trương, là một nữ cảnh sát hình sự.
- Xin chào, xin hỏi, Từ tiên sinh* có ở nhà không?
(*đoạn này tác giả nhầm lẫn nên xưng hô là Châu tiên sinh)
Châu Trạch không tin vị nữ cảnh sát hình sự này sẽ quên mất anh, thông thường trí nhớ của cảnh sát hình sự đều tương đối tốt, lão Trương cũng đã từng khoác lác, nói rằng lúc anh ấy đi ăn lẩu, có từng nghe được một người đàn ông ở bàn bên cạnh đang khoác lác với mấy cô em, sau đó lập tức nhận ra người đó là một tên lừa đảo trên mạng đang chạy trốn, kiên nhẫn ăn hết nồi dạ dày sau đó lập tức đi qua còng tay kẻ đó lại.
- Không có ở nhà, không có ở nhà.
Lão đạo vội vàng lắc đầu.
Nữ cảnh sát hình sự sửng sốt một chút, nhưng vẫn là đi tới trước mặt Châu Trạch, đưa tay ra, nói:
- Châu tiên sinh, chào ngài, tôi là Tiểu Lữ, chắc là ngài vẫn còn nhớ tôi?
Châu Trạch thở dài.
Nhìn cô ta, không bắt tay, chẳng qua là gật đầu một cái.
- Là như thế này, mấy ngày nay ở Thông Thành xảy ra một cái vụ án, đội trưởng chúng tôi lại xin nghỉ phép dài hạn để về quê, cho nên tôi chỉ có thể tới xin ngài trợ giúp một tay.
- Tôi cũng không phải là cảnh sát. - Châu Trạch nhún vai một cái.
- Đội trưởng chúng tôi nói tôi tới nơi này tìm ngài, nói ngài nhất định sẽ đồng ý giúp đỡ, hơn nữa, bảo vệ ổn định trật tự xã hội, không chỉ là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi, cũng là nghĩa vụ của tất cả công...
- Được rồi được rồi, đừng nói nữa, có chuyện gì?
Lão Trương, người không ở đây.
Nhưng bóng ma của anh ấy…
Thậm chí ông chủ Châu còn có chút xấu bụng mà suy nghĩ, năm quỷ sai đám lão Trương vẫn còn ở lân cận Dương Châu bận rộn cả ngày bắt mấy kẻ đào tẩu, có thể là cảm giác anh ở nhà trải qua thời gian nhàn nhã nên trong lòng có chút không thăng bằng, cố ý tìm chút chuyện cho anh làm đây mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận