Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 400: Chân tướng

Bữa cơm kết thúc, anh ta rửa chén với vợ, sau đó lại chơi đùa một hồi với bọn nhỏ. Dỗ bọn nhỏ ngủ rồi anh ta cũng trở về gian phòng của mình.
Vợ anh ta đang tắm trong phòng vệ sinh, tiếng nước róc rách khiến đáy lòng người ta ngứa ngáy.
Anh ta nằm trên giường, gối lên hai tay, nhìn hình kết hôn treo trên tường.
Trong tấm ảnh, khi đó bản thân mình vẫn còn trẻ, vợ anh ta vẫn rất hào hoa phong nhã.
Nằm một chút,
Vậy mà anh ta lại híp mắt.
Ngủ thiếp đi.
Cũng không biết anh ta ngủ bao lâu, chờ khi anh ta tỉnh lại, bốn phía tối đen như mực. Anh ta duỗi tay sờ soạng trong bóng đêm, mở đèn.
Giường vẫn là cái giường kia, nhưng trên giường chỉ có một mình mình đang nằm.
Lặng lẽ.
Anh ta từ trên giường ngồi dậy.
Cuộn cong thân thể của mình.
Một loại cảm giác cô độc và giá rét đang lan tràn trong lòng anh ta.
Trong đầu anh ta bắt đầu không ngừng hiện ra một số hình ảnh vỡ nát.
Mây đen.
Thiểm điện.
Mưa to.
Phòng khách.
Sofa...
Anh ta càng ngày càng cảm thấy khó thở, một loại cảm xúc mang tên "tuyệt vọng" đang bao phủ lấy anh ta, khiến người anh ta bắt đầu nổi lên một mảng da gà.
Anh ta không dám đi ra khỏi phòng ngủ.
Không dám đẩy cửa ra.
Anh ta sợ bản thân không nghe được giọng nói của hai con.
Sợ không nhìn thấy vợ mình.
Càng sợ sau khi anh ta xuống tầng.
Nhìn thấy trên ghế sofa trong phòng khách...
- Phù... ... Phù... ... Phù... ...
Tiếng thở dốc nặng nề khiến đầu óc của anh ta càng trở nên trống rỗng.
Giãy giụa, anh ta như kẻ trộm, rón ra rón rén đẩy cửa phòng ra. Anh ta từ từ nhắm hai mắt, bịt lỗ tai, dựa theo ấn tượng trong trí nhớ xông vào phòng làm việc cách vách.
- Bốp!
Trong nháy mắt khi anh ta đóng cửa phòng làm việc.
Anh ta chỉ cảm thấy trong lòng mình có một tảng đá rơi xuống.
Anh ta đưa tầm mắt đục ngầu nhìn về phía chiếc bút máy lẳng lặng nằm trên bàn sách.
Phảng phất như anh ta đã tìm được nơi để dựa vào.
Anh ta đi qua.
Cầm lấy bút máy.
Mở ra vở trống.
Lại lấy cuốn


Người Hai Mặt


vợ anh ta, bắt đầu tiếp tục sao chép.
Anh ta vong ngã.
Anh ta trầm mê.
Ngoại trừ sao chép chữ.
Anh ta không còn bất kỳ suy nghĩ gì nữa, cũng không dám có bất kỳ suy nghĩ gì.
Không ai giục anh ta, nhưng anh ta vẫn phá lệ quý trọng thời gian.
Anh ta viết rất nhanh, chữ viết cũng bắt đầu trở nên ngoáy, nguyên nhân là vì trong lòng anh ta đã rất khẩn cấp.
Anh ta không chú ý tới.
Da của mình đã bắt đầu nhíu lại, giống hệt như đã mất đi hơi nước. Anh ta cũng không chú ý đến mắt của mình đang từ từ lõm xuống. Chính anh ta còn chưa tới ba mươi tuổi, trên đầu đã xuất hiện mảng lớn tóc bạc.
Mực trong bút máy.
Vẫn như vĩnh viễn không dùng hết.
Vẫn có thể viết ra chữ.
Không cần đi bơm mực thêm.
Viết viết.
Viết tới trời sáng, lại viết tới trời trở nên tối lại.
Bên phía cửa nhà truyền đến tiếng chuông cửa. Anh ta đứng bật dậy, đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Đứng ở vị trí tầng hai.
Anh ta nhìn thấy phía dưới, vợ mình đã đi tới.
Mở cửa.
Có khách thăm hỏi.
Nghe nói đó là một Fan nữ đáng tin cậy của vợ mình.
Tiếng cười của bọn nhỏ lần thứ hai truyền đến.
Bọn nhỏ ngồi xem phim hoạt hình trên ghế sa lon ở phòng khách.
Thấy một màn như vậy.
Anh ta nhếch môi.
Nở nụ cười.
Cho dù anh ta đã vô cùng tiều tụy.
Môi khô khốc phảng phất như đang thấm máu tươi.
Viết.
Viết.
Sau khi chép xong quyển này anh ta lại chép tới quyển khác.
Căn bản là anh ta không dừng được.
Cũng không nguyện ý dừng lại.
Viết quên ăn uống.
Viết quên ngủ.
Ngoại trừ thỉnh thoảng nghe được động tĩnh, anh ta lại đi ra xem một chút.
Nhìn xem vợ mình.
Lại nhìn nhìn các con của mình.
Sau đó anh ta trở về tiếp tục viết.
Anh ta sợ ngộ nhỡ bản thân mình không viết.
Sẽ không thể nhìn thấy bọn họ.
Câu chuyện kinh dị của vợ đều lấy biệt thự gia đình làm nguyên mẫu, cho nên trong chuyện xưa có cái nhà này, có cô ấy, cũng có con của bọn họ.
Dưới đèn bàn trong phòng làm việc.
Có một bóng người đang dựa bàn chép sách.
Bóng người rất đơn bạc.
Đơn bạc đến mức phảng phất như ngay cả ánh sáng của đèn bàn cũng có thể xuyên thấu qua người anh ta.
Chữ viết càng ngày càng nhiều, số sách sao chép được cũng càng ngày càng nhiều.
Dần dần.
Người đàn ông trẻ tuổi kia càng ngày càng gầy, cũng càng ngày càng tiều tụy.
Đợi khi bỗng một ngày nào đó.
Anh ta vừa sao chép xong một quyển sách.
Để bút xuống thì.
Hai chân anh ta đã gầy lại như hai chiếc đũa.
Trên mặt anh ta chỉ còn một tầng da mỏng dán phía trên.
Trong hốc mắt đã không nhìn thấy đôi mắt, chỉ nhìn thấy hai luồng quang mang giống hệt ma trơi đang lưu chuyển, đang lóe lên...
Anh ta run run rẩy rẩy mà đẩy cửa ra.
Đi ra ngoài.
Anh ta nghe thấy được giọng nói của vợ mình.
Cũng nghe thấy giọng nói của hai con ruột mình.
Hết thảy.
Đều tươi đẹp như vậy.
Êm tai như vậy.
Đây là tiếng trời.
Là kiên trì và hy vọng để mình sống tiếp.
Không cảm thấy khổ, cũng không cảm thấy mệt.
Có gì khổ, có... gì mệt?
Tay chống lan can, anh ta không dám đi tiếp, anh ta chỉ lặng lẽ nhìn, lặng lẽ nghe, hưởng thụ lấy năm tháng tốt đẹp thuộc về mình.
Lúc này.
Anh ta mơ hồ nghe thấy được.
Vợ mình đang khóc.
Các con của mình cũng đang khóc.
Anh ta sửng sốt một chút.
Vì sao?
Tại sao phải khóc?
Người một nhà.
Chỉnh tề.
Vui vẻ mà sinh hoạt chung một chỗ.
Tại sao phải khóc đâu?
Anh ta có chút bối rối, cũng có chút mê man, hai tay anh ta cầm lấy lan can cầu thang, khó khăn từng bước từng bước một đi xuống dưới.
Sau cầu thang.
Đối với anh ta, lúc này đó là một hồi khiêu chiến thật lớn.
Anh ta sợ hãi bản thân mình té xuống,
Có thể bản thân mình té xuống.
Sẽ trực tiếp té thành một bột phấn.
Không phải anh ta sợ bản thân mình ngã thành bụi phấn.
Mà anh ta sợ không ai dò xét.
Không ai tiếp tục cầm bút lên viết chữ.
Nhưng anh ta vẫn phải đi xuống.
Anh ta muốn hỏi vợ mình và bọn nhỏ xem.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao bọn họ muốn khóc?
Rốt cục.
Anh ta cũng đi về phía cầu thang.
Anh ta thở hồng hộc, lưng còng không thể thẳng lên được, lục lọi tiếp tục đi phía trước.
Anh ta đi tới phòng khách, nhìn thấy sofa ngay chính giữa căn phòng.
Vợ ngồi ở chính giữa.
Hai con ở hai bên.
Vợ đang khóc.
Con trai đang khóc.
Con gái cũng đang khóc.
Trên mặt đất.
Alaska phủ phục ở nơi này, chung quanh có rất nhiều sân chơi, còn rất nhiều mặt nạ, có áo choàng, có mặt người, có bóng đen, có đủ loại đồ vật kinh khủng quanh quẩn, đang lóe lên.
Từ nơi sâu xa.
Ngươi còn có thể nghe được không biết bao nhiêu vong hồn đang kêu rên, đang khóc, đang gầm thét!
Hết thảy tất cả.
Đều là vai diễn, tình cảnh, đạo cụ đã xuất hiện trong tiểu thuyết kinh dị của vợ.
Anh ta không cảm thấy có gì kỳ quái, cũng không cảm thấy có gì ghê gớm.
Anh ta hé miệng, muốn hỏi vợ, muốn hỏi bọn nhỏ một chút.
Mọi người.
Đang khóc cái gì vậy?
Chúng ta còn sống, chúng ta còn có thể cùng nhau.
Rất tốt đẹp.
Không phải sao?
Nhưng anh ta chỉ có thể phát ra giọng nói khàn khàn, như muỗi, căn bản nói không ra lời.
Trong mắt vợ bắt đầu tràn máu tươi.
Trong mắt bọn nhỏ cũng giống vậy.
Một màn này.
Khiến anh ta sợ hãi.
Vợ và bọn nhỏ cùng nhau bò xuống sofa.
Bò về phía anh ta.
Anh ta nhìn thấy hai tay vợ cầm lấy chân của anh ta, khẩn cầu, cầu khẩn anh ta, vừa khẩn cầu vừa khóc rống.
Anh ta nhìn thấy hai đứa nhỏ của mình cũng giống như vậy.
- Anh yêu, anh bỏ qua cho em đi, bỏ qua cho em đi, em không chịu nổi, em không chịu nổi loại hành hạ này, em thực sự không chịu nổi… Bỏ qua cho em đi, van cầu anh, anh yêu, bỏ qua cho em đi, bỏ qua cho em đi... ...
- Cha, cha bỏ qua cho chúng con đi... Ở đây thật đáng sợ, mỗi ngày đều rất thống khổ, con rất sợ hãi... ...
- Cha, van cầu cha bỏ qua cho chúng con đi, con và em gái đều không chịu nổi, thực sự không chịu nổi... ...
Nhìn dưới thân mình.
Vợ và bọn nhỏ vì đau khổ mà mặt nhăn nhó.
Trong nháy mắt, trong đầu anh ta vang lên từng tiếng sấm.
Anh ta lảo đảo mà bắt đầu lui về phía sau.
Lắc đầu.
Anh ta không dám tin tưởng.
Vì sao…
Vì sao…
Tại sao có thể như vậy…
Không.
Không thể nào.
Không thể nào!
Vốn là thực tế lạnh như băng.
Đang bị màn tơ tươi đẹp che lấp, khiến người ta có ảo giác nó tuyệt đẹp.
Ảo giác cuối cùng cũng chỉ là ảo giác.
Anh ta phủ phục trên mặt đất.
Hai tay ôm đầu.
Mấy ngày nay, anh ta vẫn ngồi trong phòng làm việc sao chép chữ, căn bản không ra khỏi cửa.
Thế nhưng trong thế giới bên ngoài.
Mỗi ngày anh ta vẫn xuất hiện trước mặt vợ con, chỉ huy điều động công nhân trong xưởng hoàn thành đơn đặt hàng, thậm chí vào trước khi gia đình dì xảy ra vấn đề, anh ta còn tìm một bảo mẫu gia đình khác.
Đây hết thảy.
Đều là anh ta làm.
Nhưng anh ta lại không biết.
Cũng không hiểu được.
Anh ta chỉ biết là.
Khi vợ của anh ta và bọn nhỏ khẩn cầu anh ta buông tha ngay ở trước mặt anh ta.
Cả người anh ta hỏng mất.
Lâm vào một loại mê ly.
Tầm mắt cũng trở nên có chút mơ hồ.
Trong tầm mắt mơ hồ đó.
Anh ta nhìn thấy khi dì bảo mẫu mới đi tới cửa, nhìn thấy thi thể vợ mình và bọn nhỏ trên ghế sofa, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết. Trên bàn trà còn có lưu lại "di thư" vợ viết, là vợ khẩn cầu anh ta buông tha cho cô ấy. Dựa theo một loại bản năng, anh ta sao chép di thư lại như đang sao chép sách, giấy trắng mực đen viết xuống dưới.
Mà trong đó, lại thêm vết máu ứ đọng của vợ con từ khá lâu trước, trở thành chứng cứ cho việc anh ta sử dụng bạo lực gia đình.
Thực tế và hư cấu gút mắt.
Lần lượt sụp xuống trong óc anh ta, anh ta bị đưa đi cải tạo. Ở trong tù, anh ta có rất nhiều thời gian để tự hỏi, để một lần nữa làm theo ý nghĩ của mình.
Cho nên.
Đối với hoàn cảnh của ngục giam.
Anh ta rất cảm kích.
Là một loại cảm kích phát ra từ nội tâm.
... ...
Ánh mắt hồi tưởng chậm rãi biến mất.
Khóe miệng của anh ta từ từ cong lên tạo thành một vòng cung.
Anh ta thử được sống một lần nữa, khiến anh ta phát hiện được một thực tế kinh người.
Anh ta tồn tại.
Nhưng lại không tồn tại.
Người chung quanh đều thấy được anh ta, có thể nói chuyện cùng anh ta, lãnh đạo ngục giam cũng tán thưởng có thừa với anh ta, anh ta văn viết còn có thể xuất bản được giải thưởng.
Nhưng anh ta.
Thật sự tồn tại sao?
Anh ta cảm giác được bản thân mình như thể một u linh chân chính.
Không phải u linh như quỷ hồn.
Mà là rõ ràng mọi người biết anh ta.
Mà anh ta.
Lại không tồn tại.
Đây là một loại nghịch biện, cũng là một loại dằn vặt.
Anh ta hao tốn thời gian hơn bốn năm trong tù, mới nghĩ thông suốt mấy thứ này.
Nhìn người phụ nữ vô cùng hoảng sợ trước mặt.
Anh ta hé miệng.
Làm một động tác “suỵt”.
Sau đó.
Chậm rãi nói:
- Có lẽ, tôi biết phương pháp sử dụng cây bút này là gì.
- Là... ... Là gì... ...
Người phụ nữ đến từ cầu Nại Hà nhìn người đàn ông trước mặt, mang theo một loại sợ hãi từ trong thâm tâm.
- Đó chính là để cho mình trở thành vai trong chuyện xưa dưới ngòi bút, mà không phải một... người sống sờ sờ.
Tù phạm hít sâu.
Ngửa mặt dựa vào ghế.
- Cho nên, vì sao sự tình lại thuận lợi như vậy, cô vừa đi ra khỏi địa ngục là có thể lập tức tìm được tôi.
- Thuận lợi tới.
- Như đã được an bài thiết kế xong.
- Phải không?
Người phụ nữ gật đầu.
Đúng vậy.
Quá thuận lợi.
- Ha ha... ...
Tù phạm nở nụ cười.
- Rất xin lỗi, nói cho cô biết, câu chuyện này tôi không đủ năng lực, đã sụp đổ...
- Xin lỗi.
- Liên lụy tới cô rồi.
- Cùng tôi.
- Biến mất đi.
... ... ...
Trong phòng ngủ tầng hai phòng sách.
Luật sư An vừa giúp lão đạo thoát khỏi trói buộc ngồi bên giường, lão đạo chạy xuống tầng bôi dầu hoa hồng. Sau khi Trương Yến Phong bị luật sư An ngăn lại đã lại lâm vào trạng thái hôn mê.
Nhưng hô hấp của anh ta đã ổn định, cũng đã có nhịp tim đập. Sau khi anh ta ngủ một giấc, đoán chừng anh ta có thể chân chính tỉnh táo lại. Tất cả đều đang phát triển theo một phương hướng tốt.
Luật sư An cảm thấy chuyện này hơi thần kỳ, khiến vong hồn người bình thường mới vừa chết đi mượn xác hoàn hồn, thế mà lại có thể thực sự làm thành.
Vừa dùng khăn mặt lau sạch bọt nước trên tóc, vừa cầm lấy quyển tạp chí


Ngục Giam Phong Vân


.
Tùy ý lật vài trang.
Một nửa phía trước của tạp chí là lãnh đạo ngục giam nói chuyện và tuyên truyền sự tích.
Sau này lại là cảm ngộ và tâm đắc cải tạo của phạm nhân trong ngục giam viết.
Nhìn cũng rất thú vị.
Nhìn một chút.
Lật đến một tờ cuối cùng.
Ừm?
Luật sư An sửng sốt một chút.
Đã đến một trang cuối cùng.
Nhưng hình như thiếu một chút gì đó.
Dường như ở đây vốn phải có một tờ văn chương, dường như bản thân mình còn từng thấy qua.
Nhưng nay đã không thấy nữa.
Là mình.
Nhớ lộn rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận